Mà điều quan trọng lớn nhất để cấu tạo loại mô thức tấn công này đó là Tả Tiểu Đa và Dư Mạc Ngôn chạy ra thu hút ánh mắt của kẻ địch, sau đó do họ thu hút cao thủ của thành Bạch Sơn, sau đó mới do những người khác thì bắt đầu từ bốn phương tám hướng túa ra tìm sơ hở, tìm điểm yếu!
Đột kích!
Ám toán!
Dùng bất cứ phương pháp đê hèn nào.
Mô hình này nói ra thì không khó, chỉ cần những người có kế hoạch nhất định sẽ không khó nghĩ ra, nhưng độ khó thực sự của phương thức tấn công này, thực ra nằm ở chỗ, mọi điểm tấn công được tìm thấy cũng phải là điểm yếu nhất của đồi phương, đối phương khó phòng thủ nhất, mười giây đồng hồ, mỗi lần tấn công bất ngờ, kẻ thù bị thiệt hại nhưng bản thân không bị thương!
Việc này rất khó nha, đòi hỏi tầm nhìn và óc phán đoán cực cao, một khi phán đoán sai có thể khiến tình hình mất kiểm soát và đổ bể trong tích tắc!
Dưới sự chỉ huy chuẩn xác và phán đoán tỉ mỉ trước của Lý Thành Long, mọi người đều chưa gặp phải kẻ địch nào mạnh hết, với sức mạnh hủy diệt của một đám người như vậy, tự nhiên giống như hổ nhảy vào đàn cừu, cho dù sức mạnh hủy diệt chỉ có mười giây, nhưng vẫn là mức độ thật kinh hoàng!
Nhưng loại tấn công này, sau khi Long Vũ Sinh Vạn Lý Tú đột nhiên bị trọng thương mà rút lui, Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long lập tức kêu gọi và dừng lại đột ngột.
Vừa nãy bọn Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú lao vào đấy, nhưng không ngờ lại phải hứng chịu một đòn cực mạnh từ một cao thủ cảnh giới Phi Thiên.
Còn về phía Tả Tiểu Đa, rõ ràng là đã thu hút tất cả mọi người bao gồm cả Bồ Quan Sơn, Quan Sơn Hà và còn có cả một cao thủ Phi Thiên đột ngột xuất hiện qua một bên…
Nếu không phải có Tả Tiểu Niệm ứng cứu kịp thời, e rằng đợt này Long Vũ Sinh thực sự đã mất mạng trong đợt tấn công này rồi.
Kiên cường bất khuất đến thế là cùng, hai người dưới sự phản kích của tu giả cảnh giới Phi Thiên, cũng là đã bị trọng thương, xương toàn thân cũng gần như gãy hết.
“Đối phương lại còn giấu giếm tu giả cảnh giới Phi Thiên thứ tư! Thậm chí không chỉ là một người!”
Sắc mặt của Tả Tiểu Niệm vô cùng nặng nề.
Tả Tiểu Đa cũng đột nhiên cau mày.
Về việc đối phương còn ẩn giấu Phi Thiên, ngay từ đầu hắn đương nhiên đã thông báo ngay cho Lý Thành Long, Lý Thành Long sau đó trong lúc bày mưu tính kế, đương nhiên đã sớm cân nhắc yếu tố này trong kế hoạch.
Chuyên môn tấn công vào điểm yếu.
Mỗi lần như vậy cũng là hoàn toàn nắm chắc trong tay, nếu như đối phương chỉ có ba, thậm chí bốn Phi Thiên, vậy thì việc đánh lén ở bên này, đều là điểm không ngờ tới.
Nhưng thật không ngờ rằng, đối phương vẫn còn ẩn giấu sức mạnh chưa xuất ra, gây ra những biến cố bất ngờ.
“Nếu tính toàn như vậy, số lượng Phi Thiên của thành Bạch Sơn, há chẳng phải là nhiều hơn năm người luôn sao?”
Sắc mặt của Lý Thành Long trở nên nghiêm nghị chưa từng có.
Nếu sự thật là như vậy, có tiếp tục sử dụng chiến thuật như vậy, thật là có tí không hợp thời rồi.
Nhưng không sử dụng chiến thuật như thế, chuyển sang cách đối chiến trực diện, thì thực lực bên mình lại càng không đủ.
Cao Xảo Nhi đưa ra nghi vấn.
“Tình hình hiện tại đã thay đổi, điều này thực sự rất kỳ lạ, điều kỳ lạ ở chỗ là giữa chúng ta đã tung ra vô số cuộc tấn công hủy diệt.”
“Chúng ta đã nhiều lần tấn công, bao gồm cả cuộc chiến giữa Tả lão đại và chị dâu, cho đến bây giờ đã chém... thành Bạch Sơn ít nhất cũng đã có hơn một nghìn người, vì sao đối phương vẫn phải nhất mực che giấu cao thủ Phi Thiên không hành động? Điều đó thật vô lý?”
“Nếu vì muốn một lần chắc thắng, thì cao thủ Phi Thiên được che giấu đó càng không nên ra tay, nên nhắm chuẩn điểm yếu của Tả lão đại và lúc nào đó bao vây ra tay mới đúng chớ.”
“Những cao thủ ẩn giấu ấy bất thình lình ra tay, tuy rằng đã đánh trọng thương Vạn Lý Tú, Long Vũ Sinh, nhưng đối với tổng thể, thì không thể thay đổi toàn cục, suy cho cùng, chủ lực của bên ta vẫn là Tả lão đại, phụ là Dư Mạc Ngôn, hoặc là cộng thêm chị dâu Tiểu Niệm, còn những người dư thừa khác, không có liên quan không mang ý nghĩa gì cả, ta thậm chí hoài nghi, bên ta có bao nhiêu người đến bây giờ đối phương cũng không rõ, chỉ đánh trọng thương Long Vũ Sinh Vạn Lý Tú, ý nghĩa không lớn, ngược lại là đánh rắn động cỏ, để lộ thực lực!”
“Nhưng càng không nên rồi.”
Hoài nghi lo lắng của Cao Xảo Nhi, cũng là lo lắng hoài nghi của Lý Thành Long.
Mà sao khi đưa ra, càng trở thành lo lắng hoài nghi của tất cả mọi người.
Đúng rồi, tại sao trước đó, những cao thủ Phi Thiên này vì sao lại không ra tay?
Lại cứ một mực chưa ra tay, nếu đằng sau tất nhiên có nguyên nhân khác….
Vậy mà, bây giờ lại đột nhiên ra tay, ý nghĩa nằm ở đâu?
Đây dường như không hợp lý tí nào!
Mặc dù Lý Thành Long tự mình khoe khoang tính toán như thần không có phương án sai sót nào, mặc dù Cao Xảo Nhi cũng mưu trí như biển cả, nhìn thấu lòng người, nhưng vẫn khó mà hoàn toàn thấu hiểu hết tình hình hiện tại!
Mà những người khác lại càng không hiểu.
Đám người hiệu trưởng Hàn Vạn Khuê của Cao Võ Ngọc Dương, dù lớn tuổi, có kinh nghiệm nhiều, nhưng trình độ họ không cao, vẫn chưa tiếp xúc qua cái gọi là Nhân Tình lệnh.
Chuyện đã đến thế, tất cả mọi người đều vẫn bối rối vô cùng.
Rối cuộc là chuyện gì đây ta?
“Đúng rồi, mấy cao thủ Phi Thiên ẩn nấp trước đó chưa từng ra tay qua… họ ra tay có đặc điểm gì thế?”
Hàn Vạn Khuê cuối cùng cũng đưa ra một kiến nghị, nói: “Có phải là cao thủ Ma Đạo không? Hay là ra tay tương đối có độ nhận biết? Hoặc là … Vu Minh, hay là cao thủ Đạo Minh? Sợ bị chúng ta nhận ra.”
“Nếu thật sự như thế, thì vấn đề của thành Bạch Sơn này không nhỏ à nha! Không phải chỉ dừng lại đơn giản ở việc tàn sát dân lành đâu!”
Tả Tiểu Niệm đột nhiên bừng tỉnh ngộ ra, nói: “Đúng rồi, đúng rồi, lúc ta ra chiêu đối chiến, đúng là có cảm giác là có gì đó sai sai, bầu không khí rất kỳ lạ. Bởi vì hai cao thủ Phi Thiên xuất chiêu ấy, đều che mặt. Mà chiêu số của họ đánh ra, toàn là những chiêu đánh thông thường nhất, đơn thuần nhất, trực tiếp nhất…”
“Mà trên người bọn họ ẩn giấu một cái gì đó…. Không đúng, có lẽ là khí thế trên người, hoặc lúc ra tay phảng phất một mùi, cho ta một cảm giác, rất khác nhau, ấn tượng sâu đậm.”