Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1636 - Chương 1635: Các Ngươi Hết Về Được Rồi!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1635: Các ngươi hết về được rồi!

Cuối cùng, quả cầu nhỏ xanh biếc này, tiếp cận với thân của cọng cỏ.

Cọng cỏ đột nhiên run rẩy mãnh liệt lên, đến cả Tả Tiểu Đa cũng cảm nhận được, hi vọng và khát vọng của cọng cỏ.

Đối với cọng cỏ mà nói, đây, cũng là một cơ duyên lớn bằng trời.

Quả cầu nhỏ màu xanh, từ từ hạ xuống lên trên cọng cỏ nhỏ, lập tức, trong tích tắc thấm vào trong.

Cọng cỏ dưới sự quan sát của ba người, đột nhiên trương phình lên gấp bội, phiến lá, cũng dày lên gấp bội.

Nguyên cọng cỏ, thay đổi như là tràn đầy sức sống mãnh liệt, như là một tượng xanh biếc.

Thậm chí, phát sáng lấp lánh.

Năng lượng sinh lực, ngào ngạt đến có chút kinh người, sau mấy giây, ánh sáng xanh mới ẩn hết vào trong cọng cỏ.

Cọng cỏ vươn cành lá, trên tay Lý Thành Long, rụt rè di chuyển từng bước, sau đó toàn thân run rẩy.

Sau đó, mấy phiến lá cong lên, cúi rạp người chào Lý Thành Long một cái.

Lý Thành Long sắc mặt trở nên rất xám xịt nói: “Ngươi không cần phải cám ơn ta, ta không điểm hóa ngươi như vậy, ngươi có thể sống ở đây lâu dài… cho đến khi tự nhiên già đi héo đi.”

“Bây giờ sau khi ta điểm hóa, sinh mệnh của ngươi cố nhiên là sẽ được lột xác, nhưng chỉ sống được có sáu tiếng đồng hồ thôi!”

Cọng cỏ im lặng lắng nghe, cơ hồ giống như là có thể nghe hiểu.

Sau khi nghe xong, lại cúi rạp người chào Lý Thành Long.

Rất rõ ràng, cho dù nó là một cọng cỏ nhỏ, cũng không muốn vô tri vô giác mà không biết gì cả trải qua một đời, mà chỉ muốn sở hữu sáu tiếng đồng hồ sáng rực này.

Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn le lói suốt trăm năm.

Trông thấy màn này, trong đáy lòng Tả Tiểu Đa đột nhiên bị xúc động mạnh.

Dường như là có tâm tư gì đó, trong thời khắc một sự phá vỡ bí ẩn này, một sự cảm ngộ, đột nhiên tăng lên. Tình cảm sâu sắc của cá nhân, cơ hồ đột nhiên bị kích động lên.

Nó, chỉ là một cọng cỏ nhỏ!

Thà chọn sáu tiếng đồng hồ có ý thức, cũng không bằng lòng làm một ngọn cỏ nhỏ ngu ngốc mọc bên đường nhiều năm có thể bị bất cứ ai giẫm nát!

Thiên đạo vận hành, quân tử không ngừng phấn đấu vươn lên!

Quân từ có thể là người, cũng có thể là bất cứ chủng loài khác, vạn vật đều có thể là quân tử, đều nên phấn đấu vươn lên!

Vậy thì, chúng ta là con người thì sao?

Có phải cũng nên như vậy không?

Phía bên kia, Lý Thành Long nói: “….Mà còn có việc, cần đến đạo hữu giúp đỡ. Xin cảm ơn.”

Phiến lá của cọng cỏ lây động, bọn Tả Tiểu Đa không nghe thấy, nhưng trong Thần Hồn của Lý Thành Long nghe thấy rất rõ ràng cọng cỏ nói: “Đừng khách sáo, đây là việc nên làm.”

Trầm ngâm một hồi, Lý Thành Long nói thẳng: “Nếu cuộc đời này của ta có được thành tựu, sau này sẽ khiến cho toàn bộ cây cối hoa cỏ, đều có khả năng hóa linh!”

Cọng cỏ cúi đầu thật sâu không chịu dậy, biểu thị sự cảm ơn sâu sắc.

Lý Thành Long lấy điện thoại ra, tấm hình của Độc Cô Nhạn Nhi, nói: “Ta cần ngươi lẻn vào trong mật thất của tòa thành đó, tìm cho ra cô gái này, sau khi tìm được, thì nói cho ta nghe, nàng ở vị trí nào, phương hướng nào, căn phòng nào.”

Cọng cỏ lắc lư, đang gật đầu.

“Dư Mạc Ngôn, tinh huyết!”

Lý Thành Long kêu một tiếng.

Dư Mạc Ngôn lập tức cắt ngón tay giữa, nặn một giọt máu tươi, nhỏ lên phiến lá của cọng cỏ.

Cọng cỏ hòa giọt máu vào trong người, lập tức bắt đầu lay động phiến lá, cho thấy ý là bản thân đã chuẩn bị xong.

Lý Thành Long lất lư vài cái, nói: “Tả lão đại, ngươi đi đi, chuyện sau này nhờ cả vào ngươi!”

Tả Tiểu Đa cẩn thận từng chút nâng cọng cỏ lên, cúi đầu chân thành, nói: “Vất vả cho ngươi quá!”

Phiến lá của cọng cỏ lay động liên tục.

Tả Tiểu Đa đặt Bổ Thiên Thạch lên người Lý Thành Long, đặt được ba giây, mới nâng cọng cỏ lên, lấy Hóa Không Thạch từ Dư Mạc Ngôn, thân pháp hóa thành một cơn gió, tung bay lên trời, đi về nơi xa xăm.

Bay thẳng về phía thành Bạch Sơn.

Lý Thành Long chỉ cảm thấy, những hao tổn của bản thân, trong khoảnh khắc Tả Tiểu Đa đặt lòng bàn tay lên người mình, đột nhiên năng lượng sinh mệnh như nước thủy triều ào đến bổ sung, chì trong chốc lát, đã bổ sung đầy đủ!

Kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thì Tả Tiểu Đa đã mất hút trong tầm mắt!

……

Trong thành Bạch Sơn, đầy rẫy thương tích, đâu đâu cũng là đống hỗn độn.

Bồ Quan Sơn lòng đau như cắt, đứng trên cao, mặt mày nhăn nhó nhìn vào các tàn tích của thành Bạch Sơn, trái tim không ngừng đau thắt.

Thật là thảm hại!

Thật là thảm bại!

Năm ngàn đệ tử thành Bạch Sơn, đến bây giờ, chỉ còn lại không đến bốn ngàn một trăm người!

Về phần người nhà chết trong tuyết lở và hỗn loạn, bây giờ con số khổng lồ đã có hơn ngàn người rồi!

Nói câu ý nghĩa nhất, cho dù hiện tại mọi chuyện đến đây kết thúc, thành Bạch Sơn muốn khôi phục lại như cũ, không có thời gian ba năm cũng khó mà có thể khôi phục lại được!

Điều khiến Bồ Quan Sơn phẫn nộ và không thoải mái nhất, đã không phải Tả Tiểu Đa, cũng không phải là Dư Mạc Ngôn.

Mà là mười hai người Vân Phiêu Lưu.

Mười hai người này, bốn vị công tử, tám vị Phi Thiên.

Đây là một lực lượng hùng mạnh biết bao.

Vậy mà…. Cho đến khi thành Bạch Sơn cơ hồ bị tiêu diệt rồi, mười hai này vẫn ngồi chơi xơi nước, không có hành động gì cả!

Sao bọn ngươi còn có thể uống được nhỉ?

Bồ Quan Sơn thực sự muốn xông lên hỏi thử.

Giờ này mà còn ngồi uống trà được, với cảnh giới tu dưỡng tâm tính của bọn ngươi, lòng các ngươi có còn vui vẻ an nhiên được không?

Có thật là có thể bình tĩnh đến vậy không?

Đúng, Phi Thiên các ngươi không thể đối phó được Tả Tiểu Đa, không thể đối phó được với Tả Tiểu Niệm, không thể đối phó được với người trong Nhân Tình lệnh, nhưng đối phó với những người khác thì vẫn được chứ?

Theo chân Tả Tiểu Đa, Dư Mạc Ngôn cùng đến đây cũng không ít người mà, các ngươi có thể đối phó bọn họ mà!

Đến sau này, Bồ Quan Sơn thật sự không nhịn nổi nữa, mới đứng lên nhờ vả, sau đó mới mời được ba Phi Thiên, đi đối phó kẻ địch!

Nhưng lúc ấy, thành Bạch Sơn đã không được nữa rồi….

“Vân thiếu gia, sau lần này, thành Bạch Sơn muốn tái xây dựng lại….”

Bồ Quan Sơn nuốt cục tức nói: “E rằng…. rất khó đây.”

Vân Phiêu Lưu lấy ra một khăn tay trắng như tuyết, lau lấy nước mũi, nhẹ nhàng nói: “Thành Bạch Sơn, bắt đầu từ hôm nay, đã không còn tồn tại, xây dựng lại còn có ý nghĩa gì nữa?

Bình Luận (0)
Comment