“Không còn tồn tại?”
Bồ Quan Sơn cả người sững sờ: “Những lời này của Vân thiếu gia có ý gì?”
Vân Phiêu Lưu bình thản nói: “Chuyện ngươi tham dự vào việc đối phó với Tả Tiểu Đa đã thành sự thật, bắt đầu từ hôm nay, ngươi đã định trước là không thể bước tiếp trên đại lục Tinh Hồn nữa.”
“Thành Bạch Sơn này, lại có cái gì để lưu luyến chứ?”
“Ả!!?”
Bồ Quan Sơn đần ra ngay tại chỗ: “Vân thiếu gia, ngươi rốt cuộc đang nói gì thế, đó…. Đó rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Hắn chưa từng nghĩ đến, bản thân sẽ có một ngày, không thể bước tiếp trên đại lục Tinh Hồn!
Nghe xong những lời này, không chỉ Bồ Quan Sơn, ngay cả Quan Sơn Hà bên này, cũng đột nhiên đơ đẩn ra.
Tích tắc trong một suy nghĩ, cơ hồ ngay cả tim cũng ngừng đập.
Chuyện quái gì vậy?
Đến nỗi không thể sống tiếp trên đại lục Tinh Hồn.
Không…. Không đến nổi nghiêm trọng vậy chớ?
“Vân thiếu gia….” Quan Sơn Hà chỉ cảm thấy vị đắng trên môi: “Đó…. Không đến mức ấy chứ?”
“Bây giờ bất kể là trên mạng, hay là trong cuộc sống đời thực…. có rất nhiều người quan tâm đến chuyện này…. Tuy rằng chúng ta đánh nhau long trời lở đất, nhưng mà, thành Bạch Sơn suy cho cùng là nơi cách xa chốn đông người…”
“Bên cạnh đó, giang hồ trả thù giết nhau, thiên tài ngã xuống, cũng đều là chuyện thường tình mà…”
Quan Sơn Hà không thể chấp nhận được nữa: “Cho dù tên Tả Tiểu Đa ấy là gì đi nữa…. là người trong Nhân Tình lệnh hay gì, nhưng Tả Tiểu Đa bây giờ vẫn chưa chết mà, bị tổn thất toàn là bên ta…..”
“Tả Tiểu Đa có chết chưa, bây giờ đã không còn quan trọng nữa, không hiểu à, thật sự không hiểu sao?”
Vân Phiêu Lưu mỉm cười nói: “Liên quan đến lối thoát của các ngươi… ta đã chuẩn bị cho thành Bạch Sơn các ngươi một thành lũy nằm bên ngoài vòng vây của Vân gia rồi; Bên đó, thời tiết tốt hơn thành Bạch Sơn rất nhiều.”
Tâm tư của Bồ Quan Sơn và Quan Sơn Hà chuyển động, đồng thời có một kết luận, theo đó mà sững sờ luôn.
Bọn ta …. Bọn ta chưa nghĩ đến việc phản bội đại lục Tinh Hồn nha!
Bọn ta hợp tác với ngươi, chỉ là muốn thu hoạch được một số tài nguyên, cùng nhau chia lợi ích thôi mà, tìm cho ngươi vài thiên tài bỉ dực song tâm, tuy rằng có chút ăn cây táo rào cây sung, hãm hại thiên tài Tinh Hồn, nhưng bọn ta vốn không nghĩ đến chuyện phải phản bội đại lục Tinh Hồn nha!
Sao mà trong vòng mấy ngày nay, bọn ta lại phải đến ở trong thành lũy của Vân gia các ngươi?
“Ừm, xem ra các ngươi vẫn chưa biết, đây là quy định của cấp cao ba đại lục!”
Phong Vô Ngân hiện lên thái độ kinh ngạc nói: “Người nằm trong Nhân Tình lệnh Thượng, đối với bất cứ đại lục nào, cũng thuộc về việc bảo vệ giống loài quý hiếm, ai đối phó với hắn, người đó sẽ phải chết!”
Phong Vô Ngân cười nhạt, nói: “Các người ít ra cũng nên hiểu rõ chuyện này chứ? nếu như chúng ta không chuẩn bị tốt đường lui cho các người trước. Các ngươi định xử lý như thế nào? Mặc kệ các ngươi chờ chết, chết hết cả nhà, họa diệt cửu tộc?”
Quan Sơn Hà chợt sửng sốt, nhưng ngay sau đó chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên não.
Diệt cửu tộc?!
Hậu quả nghiêm trọng như vậy, sao ngươi không nói từ sớm?
“Ngươi!” Quan Sơn Hà nổi giận quát một tiếng.
“Sơn Hà!” Bồ Quan Sơn nghiêm nghị ngăn lại.
Quan Sơn Hà chỉ cảm thấy máu dồn lên não, cả người choáng váng.
Đại lục Tinh Hồn xảy ra nội chiến, giết mấy người mà đạt được mục đích của mình, cho dù không chừa thủ đoạn nào, ngay cả lòng dạ độc ác, thậm chí là âm mưu tính toán... cũng là chuyện thường tình. Trong cạnh tranh sinh tồn, người thắng mới có thể tồn tại, nhập đạo tu hành vốn là tranh mệnh với trời, giành đạo với người, không có gì đáng trách, dù thế nào chúng ta cũng là cao thủ Phi Thiên!
Nếu người không chịu mở to mắt chọc trúng chúng ta, chẳng lẽ còn có thể giữ lại?
Nhưng mà, chúng ta chưa từng dám nghĩ đến việc sẽ phản bội đại lục Tinh Hồn.
Bồ Quan Sơn cũng đỏ bừng cả khuôn mặt, cổ họng động mấy cái, miễn cưỡng nuốt xuống, hít sâu, nói: “Cảm ơn Vân thiếu, sau này... Sau này... Chúng ta... chúng ta theo Vân thiếu kiếm ăn... Mong Vân thiếu quan tâm nhiều hơn.”
Giờ phút này, trong đầu Bồ Quan Sơn chỉ có một suy nghĩ. Việc đã đến nước này, còn có thể nói được gì nữa?
Vân Phiêu Lưu vỗ vỗ bả vai Bồ Quan Sơn, nói: “Lão Bồ, ngươi cũng đừng có oán hận, ta nói cho ngươi nghe một câu mà đạo gia hay nói... sau khi các ngươi tính kế Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi, chuyện này đã không còn đường lui nữa rồi.”
“Tin rằng ai cũng không biết, càng không nghĩ tới, Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi ở Quan Đông xa xôi, lại có thể hấp dẫn Tả Tiểu Đa của Cao Võ Tiềm Long tìm tới nơi này.”
“Có sự tham gia của Tả Tiểu Đa, việc này đã mất kiểm soát, mối hận thù này đã định không còn cách nào giải quyết, chỉ còn cách một trong hai bên bị tiêu diệt thì mới có thể chấm dứt. Mà việc này không phải chúng ta sắp đặt.”
“Thế nên, các ngươi đừng nghĩ là chúng ta tìm cách khiến cho trên dưới thành Bạch Sơn phải phục tùng chúng ta..”
Vân Phiêu Lưu nhẹ nhàng thở dài: “Ta hiểu tâm trạng của hai ngươi, cũng biết hai ngươi không cam lòng, bây giờ ta không thể hứa hẹn quá nhiều, nhưng vẫn có thể bảo đảm các ngươi ở chỗ chúng ta chắc chắn thoải mái hơn ở thành Bạch Sơn nhiều, ít nhất sẽ được tự do và an toàn hơn nhiều “
“Đây là lời hứa của ta, lão Bồ, lão Quan!”
Vân Phiêu Lưu nói một cách nặng nề, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Cảm ơn Vân thiếu.”
Mặt Bồ Quan Sơn đầy vẻ cảm kích, nói cảm ơn.
Nhưng trong lòng Quan Sơn Hà đang suy nghĩ, nếu ngươi nói cho chúng ta biết, chọc vào người trong Nhân Tình lệnh sẽ có họa diệt cửu tộc từ trước... Như vậy, lúc Tả Tiểu Đa đến, chúng ta hoàn toàn có thể giao Độc Cô Nhạn Nhi ra, cũng có thể giao hai người giáo viên của Cao Võ Ngọc Dương ra... cùng lắm thì tự mình đi nhận tội.
Dù nói thế nào, cũng không phải tội chết!
Dù sao thì chúng ta còn có danh cao thủ Phi Thiên, dựa vào công lao nhiều năm canh giữ ở nơi này chúng ta cũng còn đường sống quay về.
Nhưng bây giờ, nói cái gì thì cũng đã trễ.
Khi đó các ngươi xúi giục chúng ta giết Tả Tiểu Đa, nhưng không chịu nói rõ sự thật bên trong, như vậy không phải tính kế thì là gì?
Bây giờ ngươi còn không biết xấu hổ, một mực khẳng định chuyện này không liên quan đến ngươi, mặt ngươi cũng dày thật đó?
Nói tất cả mọi chuyện đều là chúng ta tự làm tự chịu, nếu như không phải lúc đầu ngươi tìm tới chúng ta, sao xảy ra chuyện như ngày hôm nay?
Sao chúng ta lại trở thành tự làm tự chịu rồi?