Lý Trường Minh nhíu mày, lời nói sâu xa: “Tuần tra Quân, ngài là người của Cửu Trùng Thiên Các, vốn không đến lượt ta nói, nhưng cách cư xử của ngài hôm nay... một chút cũng không phù hợp với địa vị đức cao vọng trọng của ngài! Nói chung, ngài độc thân nửa đời, không biết ý nghĩa thật sự của từ tình chàng ý thiếp này, hôm nay, ta phân tích rõ cho ngài.”
“Tình yêu nam nữ, dục vọng lớn lao của con người; Tả lão đại và chị dâu của chúng ta. Chính là một đôi kim đồng ngọc nữ, xứng đôi vừa lứa được trời đất tác hợp. Người ta đã sớm định ra việc hôn nhân đại sự, ý cha mẹ, lời mối mai, duyên trời định cưới hỏi đàng hoàng!”
“Bất luận là bởi vì công việc, hay vì cái gì khác cũng được, đã trùng hợp tạo nên cơ duyên ở cùng một chỗ, rồi tất nhiên là sẽ muốn ở cùng một chỗ với nhau. Không chỉ cùng ở cùng một chỗ nói chuyện yêu đương, cho dù... ngủ chung với nhau, người khác có thể nói gì được sao? Cho dù là hoàng đế bệ hạ hay là Ngự Tọa, Đế Quân ở đây, cũng không thể cản trở vợ chồng nhà người ta... tình cảm chứ, đúng không?
Tình… tình cảm!
Hai mắt Quân Trường Không lập tức đỏ như máu.
Mà vẻ mặt của Lý Trường Minh vẫn nghiêm túc nói tiếp, giọng điệu dạy dỗ.
“Bây giờ ngài dùng lý do công việc đến quấy rầy, đến chất vấn, quả thật là rất nực cười... Thử hỏi, ai mà không có công việc? Chẳng lẽ nói, chúng ta vì công việc, ngay cả vợ của mình cũng không muốn sao?”
“Ngài hỏi những lời này, thật sự là rất không biết điều.”
Lý Trường Minh nói: “Không nói những thứ khác, như ta với Yên Nhi, nếu ai dám cản trở chúng ta ở cùng một chỗ, ta chắc chắc liều mạng với hắn, cho dù là cấp trên cũng vậy, hay là người có bối cảnh thân phận gì cũng thế. Bất luận kẻ nào, đều không có quyền làm như vậy.”
Lý Thành Long thở dài, nói: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, thật ra chúng ta có thể hiểu được cảm xúc của Quân lão tiền bối mà. Dù sao các lão tiền bối đều luôn nhiệt tình, coi trọng công việc, khó tránh khỏi xem nhẹ tình cảm nam nữ, không thấy Quân lão tiền bối đã năm mươi sáu tuổi rồi, mà vẫn chưa tìm được vợ sao? Vậy chính là không hiểu được nhu tình trong đó! Áp đặt tư tưởng của những người trẻ như các ngươi, so sánh với giá trị quan của lão tiền bối, vậy là không đúng rồi!”
Nói xong thì rất tự nhiên ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Hạng Băng, nói: “Thật sự là quá không hiểu chuyện!”
Lý Thành Long dạy bảo nói: “Cẩu độc thân không hiểu cũng không sao, nhưng mà các ngươi cũng không hiểu? Thật là, lại có thể không lễ phép như vậy với Quân lão tiền bối! Quân lão tiền bối đã năm mươi sáu tuổi rồi... nhiều năm độc thân như vậy... khụ khụ, một đời người... Vốn là có hơi cái kia khụ khụ... Các ngươi cứ đâm vào nỗi đau của người ta như vậy.”
Sau đó nhỏ giọng nói: “Băng Nhi, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.”
Mặt Hạng Băng đỏ đến mang tai, khẽ nói: “Này... Ở đây nhiều người như vậy...”
Lý Thành Long cười khà khà: “Sợ gì chứ? Chúng ta là vợ chồng mà! Vợ chồng chưa cưới cũng thật sự là vợ chồng son, không phải đã có tấm gương của Tả lão đại để chúng ta noi theo rồi sao?”
Nói xong thì ôm chặt eo của Hạng Băng, xà nẹo xà nẹo bước đi.
Long Vũ Sinh kéo tay Vạn Lý Tú: “Vợ chồng chúng ta cũng đi thôi, nói đến vợ chồng, chúng ta mới là đôi đầu tiên, sao có thể lui xuống làm người đứng sau?!”
Vạn Lý Tú cắn môi, hung hăng lén lút véo Long Vũ Sinh một cái, nhưng lại không phản bác, cũng đi theo.
“Yên Nhi... Ta cũng muốn nghiên cứu thảo luận vơi ngươi một chút... chuyện quan trọng của đời người... mối quan hệ của chúng ta là gì, cũng phải nhanh lên thôi, bây giờ trong các anh em của Nhị Trung, chỉ có ta vẫn chưa hoàn toàn thoát ế thôi!” Lý Trường Minh kéo Vũ Yên Nhi mặt đỏ đến mang tai đi.
Cẩu độc thân Quân Trường Thiên đứng nguyên tại chỗ, toàn thân bực bội run rẩy, khắp người lạnh buốt.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, chưa có người nào dám chọc tức mình như vậy!
Quả thật là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này.
Nhưng bây giờ hết người này đến người khác đều lần lượt đi cả rồi.
Nơi này ngoài một mình Bì Nhất Bảo luôn không có cảm giác tồn tại ra, thì chỉ còn lại Dư Mạc Ngôn lòng đầy oán hận.
Vừa mới nhìn sang, Dư Mạc Ngôn đã tức giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Tất cả mọi người đều đang chiến đấu, một chút sức lực ngươi cũng không bỏ ra, lẽ nào còn muốn cười nhạo vợ của ta bị người bắt đi? Đức cao vọng trọng, ta khinh, phải nói là lão già mà mãi không chết mới đúng!”
Dư Mạc Ngôn cũng bỏ đi.
Cao Xảo Nhi im hơi lặng tiếng đi xa, hình như đang nói chuyện với La Diễm Tinh.
Mà Bì Nhất Bảo....
Bì Nhất Bảo vẫn luôn ngồi dựa vào thân cây, nhưng Quân Trường Không ngơ ngác không phát hiện còn có một người vẫn sống sờ sờ như vậy!
Hiện trường chỉ còn lại một mình mình.
Toàn thân Quân Trường Không tức giận đến phát run, mỗi một ý nghĩ đều là....
Ta bị cắm sừng rồi.
Loại ý nghĩ này.
Cái sừng trên đầu lại dài ra thêm.
Lẩm bẩm tự nói: “Tả Tiểu Đa, Lý Thành Long.... Những người các ngươi, ta nhất định phải làm cho từng người các ngươi chết không có chỗ chôn, thê thảm không chịu nổi.”
Đột nhiên, dưới cây truyền đến một tia sáng, quay đầu nhìn lại, vẻ mặt đen thui.
Chỉ thấy Bì Nhất Bảo cầm điện thoại, mặt mũi tỏ vẻ vô tội: “Ta... thật ra không phải ta cố ý quay đâu... Tuần tra Quân, ngươi tính làm thế nào để chúng ta chết không có chỗ chôn?”
Quân Trường Không nghẹn họng trân trối nhìn điện thoại trong tay Bì Nhất Bảo, trong đầu một mảnh hỗn độn.
Đậu xanh, sao lại có thể để lại chứng cứ phạm tội!
“Đưa ta!” Quân Trường Không từng bước tiến lên, duỗi tay tới lấy.
Bì Nhất Bảo giấu điện thoại vào trong ngực, thản nhiên nói: “Tuần tra Quân, muốn cướp điện thoại sao? Với thân phận của ngài, không đến mức vừa ý một chiếc điện thoại đã cũ này của ta chứ?”
Quân Trường Không trực tiếp vươn tới, nhanh như chớp gấp gáp vọt đến: “Lấy ra!”
Thân thể Bì Nhất Bảo tinh quái xoay chuyển, đột nhiên xuất hiện sau lưng Quân Trường Không, lại không trực tiếp ra tay, ngược lại đột nhiên kêu lên: “Có ai không! Có ai không, tuần tra Quân muốn giết ta! Giết người diệt khẩu!”
Một tiếng ầm ầm vang lên, toàn thể công nhân viên chức của Cao Võ Ngọc Dương đều chạy đến vây quanh, khoảng chừng hơn bốn trăm người.