Chỉ là biểu cảm của những người liên quan ở Cao Võ Ngọc Dương đều rất giống nhau, vẻ mặt của tất cả mọi người đều buồn bực.
Chúng ta đến đây để chiến đấu, hơn nữa còn là ôm lòng quyết tâm phải chết để tới, thế nhưng trước khi tới đây cái gì cũng làm; cũng đã thẳng thắn thú nhận tất cả những việc không biết xấu hổ mà mình đã làm....
Kết quả tới nơi đây, chẳng những không thể ra tay, mà nhìn tình hình hiện tại của nơi đây, còn có thể giành thắng lợi quay về...
Hơn nữa, vô cùng có khả năng là tất cả mọi người đều không bị thương chút nào quay về.
Mẹ nó.... Thậm chí không cần đợi trở về, đoán chừng trên đường trở về, tất cả mọi người đều có thể đánh nhau.
Điều quan trọng nhất trong cuộc đời ta, là không được để người khác biết được bí mật, lại bị người ta biết rõ, mà còn là bị nhiều người như vậy biết, điều vô cùng nhục nhã như thế, sao có thể cho phép những người đã biết bí mật của ta tiếp tục sống trên đời được!”
Nhưng mà... người biết rõ bí mật của ta thật sự quá nhiều, hơn nữa còn là ta tự mình tiết lộ ra! Chỉ vì muốn trước khi chết có thể để lòng thanh thản một chút...
Nhưng mẹ nó, lúc đó thì thanh thản, bây giờ thì sao?
Hơn nữa, ta còn biết bí mật của nhiều người như vậy, đặt mình trong hoàn cảnh của người khác, nhiều người như vậy, sao có thể bỏ qua cho ta?! Mặc dù là bọn họ tự mình nói ra....
Thôi, vậy mà tính như thế nào cũng đều không tốt?!
Cho nên, các giáo viên của Cao Võ Ngọc Dương, mặc kệ là ai nhìn ai, ánh mắt đều xấu hổ, né tránh, nhưng lại lóe lên ánh sáng hung ác.
Thằng này đập vỡ thủy tinh của nhà ta một tháng!
Thằng này sau lưng dùng ám chiêu, tặng quà hối lộ để kéo ta xuống ngựa...
Thằng này....
Thằng này!
Chờ ta quay về... Ta phải đánh chết hắn!
Chờ ta quay về, ta nhất định phải...
Ta...
Trong lòng nghĩ như thế nào, không quan trọng, nhưng bây giờ hết lần này đến lần khác đều chưa phải lúc liều mạng, hai mắt nhìn nhau, khóe miệng lại cứng nhắc nhếch lên trông cực kỳ khó coi, lộ ra vẻ tươi cười: “Ha ha...”
Sau đó, trong lòng hai người cùng tức giận mắng: Ngươi ha ha cái quỷ gì mà ha ha! Ông đây trở về sẽ giết ngươi!
Lúc đang buồn bực, xấu hổ, im lặng như vậy, mọi người đều đang suy nghĩ, bên này lại đánh nhau.
Lại là tình tiết thú vị bùng nổ giết người diệt khẩu, lập tức làm cho những con người rảnh rỗi không có việc gì bỗng chốc lên tinh thần, nhanh chóng lao đến phía bên này.
Trong chốc lát, đột nhiên mọi người nhiệt tình hẳn lên!
“Chuyện gì, chuyện gì?”
“Làm sao vậy, làm sao vậy? Có phải là thành Bạch Sơn giết đến nơi rồi hay không?”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Cái gì mà giết người diệt khẩu?”
“Sao đột nhiên trong lúc này lại muốn giết người diệt khẩu? Làm ra chuyện gì không thể để người khác biết mà phải giết người diệt khẩu? Lẽ nào làm ra chuyện hèn hạ như vậy giống lão Tôn?”
“Đúng vậy, lẽ nào làm ra chuyện không biết xấu hổ giống lão Vương nên muốn giết người diệt khẩu?”
Đầu của Lão hiệu trưởng đầy hắc tuyến.
Chắc chắn đám nhóc này đều đang nghĩ tới thu hậu toán trướng sau khi trở về.
Nhưng thật ra lão hiệu trưởng cũng đang buồn bực, mình đức cao vọng trọng cả đời, sao lại có thể nói đùa với La Diễm Linh một cách thiếu suy nghĩ trên đường tới đây...
Nói cái gì mà kiếp sau sẽ xếp thứ nhất... Đây là lời mà một lão hiệu trưởng trên trăm tuổi như mình có thể nói ra sao?
Khốn kiếp xấu hổ chết mất.
Chết cũng không chết được, cũng chẳng tìm ra cơ hội chiến đấu nào...
Quả thật là...
Không còn gì để nói!
Hình tượng của người làm hiệu trưởng như ta...
Một khi đạo hạnh trăm năm không còn nữa, thì có thể làm gì?!
Tất cả mọi người vây quanh lại đây.
Sắc mặt của Quân Trường Không trắng bệch, nhìn chằm chằm vào Bì Nhất Bảo, nhưng cũng không dám vọng động.
Dẫu Quân Trường Không có xuất thân hoàng thất, lại có thân phận là Tuần Tra sứ của Cửu Trùng Thiên Các, có thể nói là quyền cao chức trọng, thêm vào đó là thực lực mạnh mẽ, đã đạt tới cảnh giới Quy Huyền.
Và nhìn chung, mọi người trong Cao Võ Ngọc Dương, cho dù là lão hiệu trưởng – người có tu vi cao nhất, người cũng đã đạt tới Quy Huyền cảnh, cũng có thể không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng vấn đề hiện tại chính là, tuy tu vi và sức chiến đấu của hắn có thể ‘ngạo thị quần sài’ nhưng Cao Võ Ngọc Dương bên này có bao nhiêu người? Hơn nữa, mỗi người trong số này đều có ý quyết tử, chỉ cần nói chuyện không hợp là sẽ dám tự bạo để ‘chơi’ với ngươi, không cần nhiều, chỉ cần năm ba vị ngự thần bất kỳ đi lên, hi sinh tính mạng để giết chết Quân Trường Không, đều không có vấn đề gì cả, đó là lý do mà Quân Trường Không không dám vọng động, đúng chứ?
Hơn nữa, đâu chỉ có những người bên Cao Võ Ngọc Dương đang nhìn hắn?
Quân Trường Không dám chắc rằng, đám người Lý Thành Long cũng đang để ý tới hắn, chỉ cần hắn khẽ động, thì vào giờ phút này ngày này, nơi này sẽ trở thành nơi chôn thây của hắn!
Bì Nhất Bảo lộ ra vẻ mặt vô tội, nhìn hắn bằng ánh mắt ‘oan ức’, ngay sau đó hoảng sợ quay đầu lại nói với mọi người: “Tuần Tra Quân muốn giết ta! Muốn giết ta diệt khẩu!”
Mọi người lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, bốn năm trăm cặp mắt đều chuyển sang nhìn Quân Trường Không.
Gì cơ? Còn muốn giết người diệt khẩu!
Quân Trường Không không dám vọng động, chỉ cảm thấy dường như mình đã nhảy vào ‘hố’.
Một đám người hợp lại với nhau tới chọc giận mình? Sau đó mình đã ‘phát hỏa' vì bị chọc giận, rồi nói ra lời độc ác...
Tiếp đến bị một kẻ ‘vô hình’ quay lại?
Vậy mà mình lại gặp phải... Loại chuyện khốn kiếp như này?
Đây không phải là đang hãm hại người một cách quá rõ ràng sao?
“Được, các ngươi được lắm!” Quân Trường Không cười giễu một tiếng, chỉ tay về phía Bì Nhất Bảo: “Ngươi cứ chờ đó cho ta!”
Thân thể xoay tròn, bay lên cao, bóng dáng chợt lóe rồi biến mất, cứ vậy mà không thấy đâu nữa.
Đối mặt với nhiều người như vậy, Quân Trường Không thật sự là không còn mặt mũi mà tiếp tục ở lại, nếu bị Bì Nhất Bảo phát video ở trước mặt mọi người, thì quả thật là...
Quân Trường Không hoàn toàn không ngờ, mọi chuyện thật ra chỉ là một sự tình cờ.
Đám người Lý Thành Long đâu có ‘tâm trạng’ mà hãm hãi hắn?
Như Tả Tiểu Đa đã nói: “Haizza, để ý tới loại người như hắn làm gì? Khi nào không vui, tát một cái là đã có thể tát chết hắn rồi. Như này cũng đáng để các ngươi ‘bày thế trận chờ quân địch’ như vậy sao, các ngươi thật sự là nhàn rỗi, không có việc gì làm à...”