Bản thân đã tự mình đến đây chỉ điểm sai lầm rồi, lại còn hỏi vấn đề mang tính chỉ đạo nữa, thế mà vẫn có người có thể trả lời: Trong đầu, là não.
Đáp án này thật sự là hoàn toàn nằm ngoài ngoài dự đoán của hắn.
Trong lúc nhất thời, đến cả suy nghĩ của bản thân cũng có chút tên dại, không biết phải đáp lại thế nào.
Cái công việc tư tưởng này làm đến mức có chút ý nghĩa tình hình bế tắc.
“Thôi đi, vẫn là không nên quanh co với ngươi nữa.”
Lão đại cảm thấy như mình bị đánh bại, nói chuyện phiếm với người có đầu óc thành thật như vậy thì nên đi thẳng về thẳng, có cái gì thì nói cái đó.
Nếu không thì hắn căn bản không thể tiếp thu được.
Đây vốn chính là nguyên nhân căn bản mà bản thân có thể để ý đến không phải sao!
Nhưng mà thật sự rất muốn đánh hắn!
“Ngươi có biết vì sao khi Linh Miêu tiến vào Cửu Trùng Thiên Các thì đã lập tức nhận được chiếu cố không?” Lão đại hỏi.
“Có chiếu cố sao?” Vẻ mặt lão Chu tràn đầy mờ mịt nhìn lão đại.
Trầm tư nhớ lại.
Có chiếu cố nào đâu nhỉ?
Nên làm nhiệm vụ thì làm nhiệm vụ, việc khổ việc cực cũng đã làm không ít rồi; Những nơi có hơi tương đối nguy hiểm kia cũng chưa từng nói sẽ không để nàng đi, hết thảy tất cả đều đối xử như nhau mà.
Có chiếu cố cái gì đâu?
Ngược lại là vị con cháu hoàng tộc Quân Trường Không kia là thật sự nhận được chiếu cố tại Cửu Trùng Thiên Các, hễ là những nơi có chút nguy hiểm thì đều sẽ không để hắn đi.
Vì vậy mà nói, thật sự có chiếu cố sao?
Câu hỏi ngược này khiến cho lão đại trừng mắt hết nửa ngày, nhìn kỹ càng người phụ trách Quy Huyền Bộ của Cửu Trùng Thiên Các do chính tay mình tuyển chọn, đột nhiên có cảm giác tên này cần phải chuẩn bị một người phụ tá khác mới được!
Phụ tá lúc đầu không được nữa rồi!
Hơn nữa... Phải là loại phụ tá cực kỳ lợi hại nữa mới được. Ít nhất phải là loại mà khi hỏi hắn trong đầu là cái gì thì không thể trả lời là não mới được!
“Lão Chu à, ngươi tu luyện đại lực Kim Cang pháp nhỉ? Ta thấy ngươi tu luyện đến bên trong tuỷ não luôn rồi hả? Cao thâm như vậy sao?” Lão đại bó tay rồi.
Lão Chu ngồi một cách rất gò bó, hai cánh tay đặt trên đầu gối, cơ thể thẳng tắp: “Lão đại, ta biết là ngươi đang nói ta không động đầu óc, ha ha.”
“...”
Lão đại trừng mắt, thở phì phò, thằng cha này vậy mà còn có thể cười đến thật thà như thế, thật sự hiếm thấy mà...
“... Được rồi, người như ngươi cũng chỉ thích hợp để tiếp nhận nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ, những chuyện nhọc lòng khác ngươi cũng đừng quản đến, ngươi chỉ cần dựa theo nhiệm vụ mà làm, làm đến hoàn mỹ là được, cứ giống như trước đó vậy, dù sao thì lúc trước ngươi cũng là chấp hành như vậy, không cần làm bất cứ thay đổi nào đâu.”
Lão đại chán nản hạ lệnh.
Lần đầu tiên trong cuộc đời hạ lệnh uể oải như thế, hơn nữa còn than vắn thở dài.
“Mệnh lệnh thứ nhất! Haizz.”
“Có!”
“Ra lệnh cho Quân Trường Không, lập tức trở về!”
“Rõ!”
“Mệnh lệnh thứ hai, khởi động tất cả các ám tử của Cửu Trùng Thiên Các trong phủ của tam hoàng tử, giám sát động tĩnh của đại lục trên tất cả các hướng!”
“Rõ!”
“Mệnh lệnh thứ ba, giám sát toàn bộ tất cả các thế lực phụ thuộc vào tam hoàng Tử cùng tất cả quan hệ võ đạo, không được bỏ sót bất cứ thứ gì!”
“Rõ!”
“Mệnh lệnh thứ tư, cấp cao nhất của Quy Huyền Bộ phải dùng thành tích và chiến lực thật sự để quyết định, phế truất Quân Trường Không khỏi cấp cao nhất, sau khi trở về kiểm tra đánh giá toàn bộ.”
“Rõ!”
Hạ bốn mệnh lệnh liên tiếp, cuối cùng thì tâm trạng của lão đại cũng xem như được vui sướng một chút.
“Sau đó, ngày mai ngươi liên lạc với hoàng thất bên kia một chút, cứ nói là chuyện hôn nhân của Tam Hoàng Tử, có lẽ là phải mau chóng quyết định, không nên nghĩ đến thì đừng nghĩ đến, không nên nhớ thương thì cũng đừng nhớ thương. Hiểu rõ chưa?”
“Hiểu rồi.”
Nhìn mặt mo kiên định của lão Chu, lão đại thoải mái nói: “Lão Chu, ngươi có biết, đây là vì sao không?”
“Vì không muốn để cho Quân Trường Không dây dưa với Linh Miêu?”
Lão Chu cảm thấy lần này bản thân rất thông minh.
Cái này rất dễ hiểu mà!
“Haizzz, đây vẫn chỉ là một nửa, gần một nửa.” Lão đại thở dài, xem ra lão Chu này đúng thật là cũng chỉ có thể cả đời đợi ở loại vị trí thi hành mệnh lệnh này thôi.
“Nguyên nhân khác chính là... Đối phương vẫn luôn là hoàng thất của đại lục, lần này ta là đang bán cho hoàng thất một chút ân tình, xem thử liệu có thể... Giữ được cái mạng của Quân Trường Không này hay không.”
“Dù sao thì rắc rối quá, phiền phức quá cũng không tốt... Tính mạng của một hoàng tử, cuối cùng cũng không thể chấm dứt quá qua loa, rất dễ dàng gây nên hoang mang lòng người cho hoàng thất.” Lão đại lo lắng thở dài, cảm thấy bản thân thật sự là hao nát tâm tư vì hoàng tộc.
Hoàng thất thật sự là nên ban cho mình một cái huy chương mới đúng.
Bạn thân của Hoàng tộc!
Mặc dù ý định ban đầu của ta chỉ là bớt đi một chút phiền phức.
Lão Chu hiểu rồi.
Bỗng nhiên sắc mặt trở nên trắng bệch: “Tam Hoàng Tử, Quân Trường Không... Có nguy hiểm đến tính mạng sao?”
Lão đại hứng thú nhìn hắn: “Vậy ngươi có nghĩ đến điều gì không?"
Lão Chu hít một hơi thật sâu: “Ta hiểu rồi!”
“Ngươi hiểu cái gì?”
“Có người muốn ám sát hoàng tộc!”
“...”
Lão đại trực tiếp đứng dậy, đen mặt sải bước đi đến cửa, đột nhiên quay đầu nghiến răng nghiến lợi: “Chu Thanh! Ta gọi ngươi một tiếng ông nội, ngươi dám đáp lời không?”
Chu Thanh giật nảy mình, mặt mo đều méo mó: “Ta ta ta... Ta không dám.”
Nhưng mà lúc này cửa ra vào đã không còn ai nữa.
Nói xong câu nói kia, lão đại căn bản không chờ hắn trả lời đã trực tiếp không thấy bóng dáng rồi.
Lão Chu ngơ ngác nhìn cửa ra vào, một lúc lâu sau mới đóng cửa lại, ngồi lại lên ghế không ngừng thở dài.
“Xem ra Linh Miêu đúng thật là có bối cảnh rất lớn... Lão đại à... Ta không ngốc đâu, nhưng mà loại bối cảnh này, ta vẫn là không biết thì hơn...”
“Giả ngây giả dại với ngươi, ta cũng rất bất đắc dĩ, nhưng chuyện lớn như vậy, hôm nay ta biết được thì ta sợ về sau ta sẽ không thể ngủ ngon được nữa... Giả bộ hồ đồ là tốt nhất, hồ đồ hiếm thấy, hồ đồ hiếm thấy mà...”