“Được rồi được rồi.”
Giọng nói của lão đại mang theo tức giận: “Tên Quân Trường Không kia gọi điện thoại về rồi, nói là muốn giết chết cái này giết chết cái kia... Phía dưới đều đã bắt đầu bố trí; Sau đó bị người của chúng ta dò la ra được tin tức, trực tiếp báo cáo cho ta...”
“Cái này cũng may là ta đã giúp ngươi ép chuyện này xuống; Đổi thành lúc Nam soái ở đây thì lão Chu à, lúc này 99% ngươi đã đi dọn nhà vệ sinh rồi! Chuyện nào không biết thì thường xuyên xin ý kiến không được sao? Cái miệng ở dưới cái mũi không phải chỉ dùng để ăn cơm đâu nhỉ? Dù sao cũng phải thả rắm mà.”
Lão đại tiếp tục chửi một trận lên đầu: “Bây giờ ngươi phải nhanh chóng bảo cái tên vô dụng Quân Trường Không kia cút về đây! Thứ gì vậy chứ, tam hoàng tử thì tài giỏi sao? Hắn muốn giết chết ai? Hả? Lão Chu, những năm này của ngươi ấy, sao lại không nhạy cảm như vậy.”
Lão đại cúp điện thoại rồi.
Lão Chu hoang mang.
Ta làm sao?
Ta làm gì chứ?
Vô duyên vô cớ tiền lương và tiền thưởng trong hai mươi năm cùng nhau mất sạch luôn?
Cũng chỉ vì đã phái Quân Trường Không đi hay sao?
Đây... chuyện gì vậy chứ?
Cái con mẹ nhà hắn... Cuối cùng là có chuyện gì vậy chứ!!!
Nhưng dù nói thế nào thì vẫn là chuyện chính quan trọng...
Chu lão nhanh chóng gọi điện thoại lại cho Tả Tiểu Niệm: “Xu thế Phi Thiên, chỉ cần xem như áp lực tâm lý để giải quyết là được rồi. Ví dụ như nói, là một người bình thường khi đối mặt với các loại địa chấn, núi lở, đất đá trôi... Tại vùng đấy, những lúc thiên tai như vậy có ám ảnh tử vong chính là một loại cảm xúc rõ ràng, nhưng mà loại ám ảnh tử vong này trong đa số thời gian cũng không thể thật sự trở thành sự thật.”
“Nếu như giải thích như vậy thì ngươi có thể hiểu ý của ta chứ?”
Tả Tiểu Niệm cực kỳ thông minh, nói: “Nói cách khác, xu thế Phi Thiên cũng không đại diện cho thực lực thật sự?”
“Cũng không thể nói như vậy, bởi vì Phi Thiên là tu giả đã tiếp xúc đến điểm xuất phát của thế, nhưng đa số tu giả Phi Thiên, cho dù là đã đến đỉnh của cảnh giới Phi Thiên nhưng cũng không thể vận dụng Thế Chi Nhất Đạo một cách thành thạo được.”
Chu lão kiên nhẫn giải thích: “Nếu như nói lấy chút hình ảnh để ví dụ.. Ngươi biết rõ trên đỉnh đầu có tinh quang, tinh quang là một loại năng lượng trong nhận thức của ngươi, có thể vận dụng được, nhưng mà ngươi có thể thật sự vận dụng được sao?”
Tinh quang?
Ví dụ bằng “Hình ảnh” này ngược lại làm cho Tả Tiểu Niệm đã có chút hiểu rõ cảm thấy hơi mơ hồ.
Vốn dĩ một câu trước đó nàng đã có chút nắm rõ rồi, nhưng ví dụ tiếp theo này ngược lại khiến nàng cảm thấy mơ hồ.
Lúc này, bên phía Chu lão đột nhiên xuất hiện thêm một người, vươn tay đoạt lấy điện thoại, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép tức giận truyền âm mắng: “Hóa ra ngươi mới là thứ không có đầu óc, để ngươi làm lão sư là ngươi có thể dạy cho thiên tài thành đồ ngu luôn!”
Sau đó nói với điện thoại: “Linh Miêu à, một câu đơn giản nhất thẳng thắn nhất chính là... Chỉ cần khi ngươi ở trước mặt kẻ thù của ngươi, không cảm nhận được được loại khí thế môi trường xung quanh đột nhiên dồn nén về phía ngươi, có thể không cần để ý đến hắn, chỉ cần vững tin chiến lực của bản thân đầy đủ, như vậy trực tiếp dùng chiến lực của ngươi, trực tiếp mạnh mẽ tiến lên là được! Kiên cường, cứng rắn hơn nữa là có thể rồi! Nói như vậy ngươi hiểu chưa?”
“Nếu như có thể cảm nhận được loại khí thế đấy thì mau chóng trốn đi, hiểu chưa?”
Giọng nói của Tả Tiểu Niệm trở nên hưng phấn: “Hiểu rồi! Ngươi là...”
Cúp điện thoại rồi.
Tả Tiểu Niệm nhận điện thoại thì đương nhiên Tả Tiểu Đa cũng đang nghe thấy.
Hiện tại, hai người đều hiểu rõ rồi.
Giống như lớp cửa sổ giấy đột nhiên bị chọc thủng vậy.
“Hiểu rồi, cái gọi là thế, chẳng qua cũng chỉ là không khí mang dòng lập trường đặc trưng của tu giả Phi Thiên cảnh mà thôi, khiến cho ngươi khác sinh lòng kiêng nể, nhưng đa số Phi Thiên vốn dĩ không có cách nào có thể vận dụng “Thế”, cũng chính là nói đa số Phi Thiên thật ra cũng chỉ là hổ giấy, căn bản không cần tự hù dọa chính mình, cứ làm là xong rồi!” Tả Tiểu Đa hiểu như vậy.
Hai người bọn hắn đều đã hiểu rõ.
Nhưng Chu lão bên kia lại hoàn toàn mơ hồ rồi!
Nhìn người cầm điện thoại, mặt mũi lập tức tràn đầy vẻ hoang mang: “Lão... Lão đại? Sao ngươi lại đến đây vào lúc này vậy?”
“Nếu như ta không đến thì ngươi có thể nói rõ được sao?”
Lão đại mặc áo khoác màu đen, ngồi xuống ghế như một con dơi lớn, thở một hơi thật dài.
“Lão Chu à, nhiều năm như vậy rồi, sau khi ngươi đột phá Phi Thiên vẫn đảm nhiệm bộ phận chủ quản của Quy Huyền, cho đến nay vẫn luôn cần cù cẩn thận, đích thật là chưa từng phạm phải bất cứ sai lầm gì, nhưng từ đầu đến cuối ngươi vẫn không thể thăng quan... Cũng không có thuyên chuyển công tác, ngươi có biết là vì sao không?”
Dáng vẻ của lão đại như cầm đuốc soi lòng.
Lòng lão Chu càng thêm gượng ép, đã nhiều năm như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được ngồi với lão đại của Cửu Trùng Thiên Các ở khoảng cách gần như thế, chỉ cảm thấy như có đồi núi đang đứng ở trước mặt mình, bản năng thấp đi một nửa.
“Ta... Ta ở Quy Huyền Bộ bên này, thật ra cũng rất tốt...” Lão Chu nói.
“Ta vẫn luôn giữ lại ngươi ở chỗ này không phải vì ngươi không thể làm những chuyện khác, mà là vì ngươi quá thành thật. Không có tâm địa gian xảo nhiều. Cho nên ngươi ở chỗ này, ta yên tâm, thật sự yên tâm trong lòng.”
Trên gương mặt gầy gò của lão đại có một chút phiền muộn, thở dài, nói: “Nhưng ngươi thật sự quá thành thật, lão Chu à.”
“Hả?” Lão Chu không hiểu lắm.
Thành thật... Không tốt sao?
“Có một vài lúc cũng nên động não chứ...”
Lão đại nhìn biểu cảm của não tàn, trong ánh mắt có chút thương hại, nhìn lão Chu, dùng đầu ngón tay chỉ chỉ lên đầu lão Chu, lại chỉ chỉ lên đầu của mình, nói: “Lão Chu à ngươi có biết trong này là cái gì không?”
Lão Chu bày ra vẻ mặt điên cuồng: “... Não?”
“Não ông nội ngươi!”
Lão đại trực tiếp phát bực chửi thề: “Con mẹ nó bên trong phải là trí tuệ! Phải là tư tưởng! Phải là đầu óc!”
“Não! Cmn ngươi chỉ biết có não! Còn xương và máu đâu rồi, sao ngươi không nói luôn đi?!” Lão đại thật sự không khống chế nổi tức giận mắng chửi một trận.
Mặt lão Chu lấm tấm nước bọt.
Lão đại đương nhiên cũng không thể ngờ tới.