Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1649 - Chương 1648: Xu Thế Phi Thiên (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1648: Xu thế Phi Thiên (2)

“Có lẽ đây chính là điểm khác biệt lớn nhất của chúng ta và Phi Thiên.”

“Nhưng nếu như chúng ta có chiến lực đầy đủ, cơ hội đủ tốt thì vẫn sẽ có thể giết chết Phi Thiên.”

Tả Tiểu Niệm nói: “Bởi vì Phi Thiên vẫn chỉ vừa mới tiếp xúc đến “Thế”, mà nói đến người có thể dùng “Thế” một cách chính xác thì cũng không nhiều, rất có hạn.”

“Dùng Thế?” Tả Tiểu Đa nghi vấn.

“Đúng, chính là dùng Thế.”

Tả Tiểu Niệm nói: “Đứng trước núi, có thể sử dụng thế núi, đứng trong nước, có thể sử dụng thế nước; Đấy chính là Thế, ở khắp mọi nơi, tồn tại khắp mọi nơi. Ngươi còn nhớ lúc chúng ta thí luyện ở dãy núi Tinh Mang không?”

“Đương nhiên là nhớ.”

“Khi đó ta từng nghe người khác nói, người đứng ở chỗ cao nhất kia chính là Hồng Thủy Đại Vu vô địch thiên hạ. Mà cảm giác Hồng Thủy Đại Vu tạo cho người khác lúc ấy chính là độc lập không gì bì được cùng với thiên tề.”

Tả Tiểu Niệm nói: “Loại kia có lẽ là một loại thế khác. Khi đó vào khoảnh khắc ta trông về phía Hồng Thủy Đại Vu, cảm giác như Hồng Thủy Đại Vu cũng đang nhìn ta. Nhưng khi người khác nhìn Hồng Thủy Đại Vu thì lại không có loại cảm giác này, rất kỳ lạ.”

Tả Tiểu Đa lập tức nhớ lại, nói: “Ta cũng vậy, ta cũng có loại cảm giác tương tự. Lúc ấy có cảm giác người ở bên trên kia rất lợi hại, không nhịn được chỉ muốn nhìn về phía bên đấy... Cũng có loại cảm giác như ngươi, cảm giác như người ở phía trên đang nhìn ta, hắn nhìn thấy ta rồi ấy.”

Tả Tiểu Niệm nói: “Có phải chỉ có hai chúng ta có loại cảm giác này hay không?”

“Nếu thật sự là như vậy, vậy sẽ càng nói rõ hai ta mới là một đôi trời sinh!” Tả Tiểu Đa cười hì hì, chu miệng lên: “Hôn một cái nào.”

Tả Tiểu Niệm liếc hắn, nhưng vẫn đỏ mặt hôn một cái.

Hai người cũng bỏ chủ đề này qua một bên.

Dù sao thì kẻ đại năng như Hồng Thủy Đại Vu kia, trên người có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đều không kỳ quái.

Đừng nói đến việc lúc nhìn hắn sẽ có cảm giác hắn cũng đang nhìn mình, cho dù là lúc nhìn hắn có cảm giác hắn chém chính mình một đao cũng là chuyện rất bình thường...

“Loại thế Phi Thiên này, chúng ta phải phá giải như thế nào để đây?” Cuối cùng vẫn trở lại đề tài này.

Bây giờ đối phương giúp đỡ lẫn nhau có đến mười vị Phi Thiên, mà phía bên mình một người cũng không có.

Đây đã là tình thế xấu nhất rồi!

Tả Tiểu Niệm nghĩ nghĩ, nói: “Sau khi rời khỏi đây thì ta có gọi điện thoại hỏi thử, Cửu Trùng Thiên Các không thiếu tiền bối Phi Thiên cảnh, có lẽ bọn hắn có thể đủ cho chúng ta chỉ điểm.”

“Được.”

Hai người lập tức rời khỏi Diệt Không Tháp.

Mà lúc này, còn kém mười phút nữa chính là một giờ sáng, thời gian không được đẹp lắm.

Nhưng mà Tả Tiểu Niệm cũng không thể lo được nhiều như vậy, lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại ra ngoài.

Chỉ vang lên hai tiếng thì bên kia đã nghe máy rồi, truyền đến một giọng nói già nua: “Linh Miêu hả, sao trễ như vậy rồi mà còn gọi điện thoại, có phải là có chuyện gì gấp không?”

Tả Tiểu Niệm tôn kính nói: “Chu lão, rất xin lỗi vì trễ như vậy rồi mà vẫn quấy rầy ngươi; Nhưng chuyện bên này thật sự khá khẩn cấp, muốn thỉnh giáo ngài một chút.”

“Ngươi nói đi.” Vị Chu lão bên đầu bên kia rất khách sáo.

“Chính là... Nếu như một người tu luyện, tu vi của hắn chưa đạt đến Phi Thiên nhưng chiến lực của bản thân đã đạt đến trình độ có thể đối chiến Phi Thiên, nhưng vẫn bị giới hạn hạn chế tại gông cùm xiềng xích của đại cảnh giới, dưới loại tình trạng này thì phải đối mặt với xu thế mà chỉ có Phi Thiên mới có như thế nào đây?” Tả Tiểu Niệm hỏi.

Bên kia, vị Chu lão này rõ ràng đã sửng sốt một lúc, lẩm bẩm nói: “Chiến lực đã đạt đến cấp Phi Thiên nhưng cảnh giới của bản thân thì vẫn chưa đến, vượt cấp khiêu chiến sao?”

“Đúng vậy, chính là vượt cấp khiêu chiến.”

Chu lão trở nên do dự, nói: “Ngươi chờ một chút.”

Chu lão bên này ngắt điện thoại của Tả Tiểu Niệm, lập tức lại gọi ra ngoài: “Lão đại, vừa rồi Linh Miêu gọi điện thoại đến hỏi ta làm sao để đối phó với xu thế của Phi Thiên?”

Bên kia nói: “Vậy ngươi cứ trực tiếp nói với nàng đi.”

Chu lão có hơi do dự, nói: “Ý của ta chính là, Linh Miêu có thể đối phó được với Phi Thiên.”

Vị lão Đại kia nói: “Ngươi đừng quản chuyện này, cứ nói cho nàng phương pháp là được.”

“Được rồi được rồi.” Chu lão cảm thấy dường như tính khí của lão đại không được tốt lắm nên muốn cúp điện thoại.

“Trước tiên ngươi đừng cúp máy. Ta đang có việc muốn tìm ngươi.”

Lão đại bên kia lại lên tiếng.

“Lão đại, ta đang... Còn có chuyện gì sao?” Chu lão giật mình.

“Tên Quân Trường Không bên phía của ngươi kia, đầu óc có vấn đề hả?!”

Giọng nói của lão đại đặc biệt không vui: “Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, thằng cha đấy bị điên đúng không?”

“Chuyện này ta...”

“Là ai để hắn đi theo Linh Miêu ra ngoài vậy?!”

“... Lúc ấy cần có một Quy Huyền Tuần Tra Sứ đi theo, không có ai nguyện ý đi cùng, chỉ có hắn chủ động xin đi giết giặc, ngươi bảo ta phải làm sao đây...”

“Chẳng lẽ ngươi không thể đi cùng một chuyến sao?”

Lão đại tức giận không chỗ phát tiết: “Đầu óc ngươi để làm gì vậy? Biết cái gọi là trách nhiện của Tuần Tra Sứ là cái gì không? Đó là đi cùng để bảo vệ, ngươi thì hay rồi, vậy mà lại đi phái một tên có chiến lực còn không bằng Linh Miêu... Nếu như thật sự xảy ra chuyện thì ai bảo vệ ai đây? Quân Trường Không đó chính là hàng lậu làm bia đỡ đạn cũng không đủ tư cách, ngươi không biết sao? Ngoài gương mặt như trai bao có thể nhìn được kia ra, còn có thứ đồ dù một chút cũng có thể lấy ra, chẳng lẽ lão già như ngươi không biết xấu hổ nhìn trúng gương mặt trai bao kia của hắn rồi hả?”

“Lão đại, ta...”

“Ta thấy ngươi chính là mù quáng rồi, nếu không thì sao có thể phái một người có dã tâm được, ta không tin ngươi không nhìn ra thằng nhóc đấy có dụng ý khác.... Lão Chu à, tiền lương và tiền thưởng của ngươi trong hai mươi năm sau hãy tự mình nghĩ cách khác để kiếm thêm đi, chỉ với chuyện ngày hôm nay thôi, tất cả đều bị trừ hết rồi, trừ sạch sẽ!”

Giọng nói của lão đại rất ấm ức rất tức giận rất căm hặn, tràn đầy cảm xúc!

Chu lão choáng váng: “Lão đại, ngươi không thể làm vậy đâu... Ta đi đâu để kiếm thêm thu nhập đây chứ? Ta ta ta... Ta cũng không làm gì mà.”

Bình Luận (0)
Comment