Trên mặt Vân Phiêu Lưu lộ ra vẻ đau lòng, chân nguyên lực rót vào cây quạt trong tay, vung lên một cái, một luồng khí tức sinh mệnh xanh xanh, mãnh liệt cuồn cuộn chảy vào trong thân thể ba đại cao thủ Phi Thiên.
Thân thể đóng băng lập tức ấm áp, ngọn lửa bùng cháy cũng lập tức dập tắt!
Ba người đồng loạt phun ra một ngụm máu, rơi vào trạng thái hôn mê.
“Cứu được rồi!”
Vân Phiêu Lưu vô cùng kinh ngạc.
Hồi Sinh Phiến này, sở trưởng nhất còn là hoàn hồn tục mệnh, loại bỏ bệnh tật, không ngờ lúc này lại không thể hoàn toàn loại bỏ trạng thái tiêu cực này?
Đây rốt cuộc là vết thương gì?
Làm sao khó đối phó như vậy?
Trước sau bọn họ luôn đứng khá xa, không nhìn rõ rốt cuộc Tả Tiểu Niệm sử dụng thủ đoạn gì, chỉ nghe thấy hai tiếng kêu kì quái, bên phía ba đại cao thủ đã cùng nhau bị thương…..
Trên thực tế, ngay cả hai người đó xông đến, cũng không kịp nhìn xem mình đối mặt với cái gì!
Suy cho cùng thời gian loại Tiên Thiên sinh linh cách hiện tại, thực tế là quá xa, hơn nữa xưa nay đều chưa từng xuất hiện.
Nếu hỏi bọn họ, các ngươi biết Băng Phách không? Biết Tam Túc Kim Ô không?
Nhất định bọn họ sẽ biết.
Nhưng cho dù đặt Băng Phách và Tam Túc Kim Ô trước mặt bọn họ, đại khái bọn họ cũng chỉ có thể nói một câu: “Đây là cái gì?”
Sinh vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết và trên sách, thật sự không biết!
Nguyên nhân quan trọng hơn vẫn nằm ở chỗ… hình ở trên sách và tình hình thực tế, hoàn toàn là hai chuyện!
Uy võ thần thú đi dạo trên mặt trời, với con chim nhỏ xíu đen thui lấp lóe trước mặt có thể có liên hệ với nhau?
Vậy làm sao liên hệ giữa Băng Phách mà vung tay đóng băng ngàn dặm, tuyết bay mười ngàn dặm với bóng dáng hư ảo của Tiểu Tiểu?
Không đơn giản.
Đừng nói chưa nhìn rõ, cho dù nhìn rõ, thậm chí nhận ra ngay tại chỗ, tối thiểu mức độ nhận thức cũng phải cỡ Thập Nhị Đại Vu và Đạo Minh Thất Kiếm.
Thậm chí cho dù mức độ này, có thể nhận ra Băng Phách còn là vì Băng Minh Đại Vu có một Băng Phách khác, còn Tam Túc Kim Ô……
Đoán chừng Hồng Thủy Đại Vu cũng chưa từng thật sự thấy qua!
Càng không nói đến người khác.
Nếu nói Hồng Thủy Đại Vu thấy qua Tam Túc Kim Ô, ước chừng thật sự không thể xưng vương xưng bá, sức mạnh áp thiên hạ đến ngày hôm nay rồi, dựa theo thù hận hai tộc Vu Yêu, ước chừng lúc đó Hồng Thủy Đại Vu đã trực tiếp bị nướng thành than cốc rồi…..
Nhưng mà cứ về……
Hẳn là cứu được rồi chứ?
Cho đến nay, cho dù dùng cách nói khách sáo nhất để nói, toàn bộ thành Bạch Sơn, cũng không còn nữa!
Hoàn toàn, toàn bộ một mảnh hoang tàn!
Không gian dưới đất, cũng bị một chuỗi hành động bạo lực của Tả Tiểu Đa, hoàn toàn không còn nữa!
Phủ thành chủ, không còn nữa, nhà dân gì đó….. toàn bộ đều không còn.
Một chút kiến trúc còn lại, cùng doanh trại quân đội ban đầu, còn vài ngôi nhà ở một vài trại, lúc này đã bị dân địa phương còn sống sót của thành Bạch Sơn chen chúc đầy ắp….
Còn nhiều người đang lật tìm trong đống hoang tàn…..
Cũng không biết là tìm thi hài người thân, hay là tìm gì khác….
Kẻ ám sát dưới đống hoang tàn, không ngừng truyền đi đủ loại âm thanh, đó là một vài võ giả mà tu vi cao cường, không hề bị nghiền chết, cố gắng chống đỡ đợi cứu viện, hoặc là nghĩ cách tự cứu mình ra…..
Nhưng sau khi thành Bạch Sơn đã qua một đêm này, đã biến thành một tòa thành bị san bằng danh xứng với thực.
Tất cả mọi người, bao gồm thành chủ Bồ Quan Sơn, có một người tính một người, toàn bộ biến thành vô gia cư.
Tất cả người thân con cái, không còn một ai.
Ồ, vẫn có ngoại lệ, đó chính là người thân của phó thành chủ Quan Sơn Hà, người thân của phó thành chủ không biết vì sao, trong cuộc tập kích lần này lại không bị thương, lúc này đang trốn trong một căn nhà nhỏ lung lay……
Mà lúc này phó thành chủ Quan Sơn Hà không biết đã đi hướng nào, dựa theo kí ức của người trong cuộc, có lẽ là đuổi theo Tả Tiểu Đa.
Suy cho cùng, tiếng gầm thét vừa nãy, vẫn có không ít người nghe thấy.
“Làm sao…. Các ngươi ở đây?” Vân Phiêu Lưu thấy vợ của Quan Sơn Hà, không nén nổi sinh lòng nghi ngờ.
Vợ của Quan Sơn Hà cũng là một vị võ giả Hóa Vân, thở dài nói: “Lão nhân nội thương tái phát, bên dưới không khí vẩn đục, vốn dĩ không thể ở…. Từ khi lão nhân bọn ta bị thương, luốn ở bên ngoài…. haizz….”
Lão nhân mà bà Quan nói chính là cha vợ của Quan Sơn Hà, tu vi bản thân không yếu, có trình độ Quy Huyền đỉnh phong, chỉ dưới ba vị thành chủ thành Bạch Sơn, nhưng vận số lão này không tốt, vào lần đầu tiên Tả Tiểu Đa đập cửa thành, trùng hợp đánh lão già này tới nửa sống nửa chết.
Chuyện này rất nhiều người biết, thật sự không có chút vấn đề…..
Mặc dù Vân Phiêu Lưu sinh lòng hoài nghi, nhưng không nói thêm gì nữa.
“Tìm chỗ mau chóng xem thử là vết thương gì.” Vân Phiêu Lưu vân vê ngọc hồ lô xinh xắn trong tay, vạn phần tiếc rẻ.
Đây là…. Mệnh Hồn kim đan!
Cũng chính là thứ mà trước đó bằng bất cứ giá nào Bồ Quan Sơn cũng muốn có được.
Nhưng bây giờ…..
Vân Phiêu Lưu nhìn thấy thành Bạch Sơn đã không còn bất kì giá trị gì, nhìn cả thành không đến hai ngàn tàn binh bại tướng…. lại thấy Bồ Quan Sơn trọng thương……
Ngay cả Mệnh Hồn kim đan cũng không nỡ cũng lấy ra cho nhà mình.
Ta khoe khoang với bên ngoài rất xuất sắc, nhưng kim đan mà lão tổ tông nhà ta sở hữu…. tổng cộng được bao nhiêu?
Đó cũng là không biết lão tổ tông trước đó bao nhiêu đời….. nào thân thiết như ta khoe khoang bên ngoài?
Hắn có thể còn không biết ta là đứa con cháu đời nào, nhiều nhất cũng chính là nghe qua tên, biết có một đứa cháu chắt như ta như vậy thôi…
Bây giờ, ngay cả Độc Cô Nhạn Nhi cũng bị cứu đi.
Tính toán như vậy, thật sự là gà bay trứng vỡ, không còn cái gì!
Quay lại nói với Phong Vô Ngân: “Phong huynh, linh đan bên phía ngươi…. Bên ta chỉ còn ba viên thôi, dù sao ta cũng phải giữ lại một viên….”
Thực ra trong hồ lô của hắn, có tổng cộng mười viên, không phải chỉ có ba viên như trong lời của hắn.
Vẻ mặt Phong Vô Ngân chua xót: “Lúc trước bị thương, những hàng tồn của ta, sớm đã đưa hết cho thương binh rồi…. haizz, lần này tổn thất, thực tế là quá nặng nề.”