Phong Vô Ý có chút kinh ngạc nhìn anh trai của mình: Hai chúng ta mỗi người có mười viên, ngươi cũng biết, cho dù ngươi hết rồi, ta vẫn còn nè…. Làm sao….
Lại nói, ta cũng chưa thấy ngươi dùng mà…..
“Ngay cả em trai Vô Ý của ta…. Cũng dùng hết rồi”
Phong Vô Ngân chua xót thở dài: “Mọi người vì ngươi và ta chinh chiến, làm sao ta có thể keo kiệt kim đan? Nhưng không ngờ, kẻ thù lần này hung tàn như vậy, tốn kém nhiều như vậy, chuyện này phải giữ bí mật, không thể mang đi….”
Vân Phiêu Lưu giống như muốn ăn thịt người nhìn Phong Vô Ngân.
Ta cho rằng ta đủ ác rồi, không ngờ ngươi còn ác hơn, lại có thể rán sành ra mỡ!
Phong Vô Ngân thở dài, nhích lên thấp giọng truyền âm nói: “Vân huynh, ba viên trên tay ngươi, vẫn ưu tiên cứu người của chúng ta…. Bồ Quan Sơn đó không cần quan tâm… ngươi yên tâm, đợi ta trở về, nhất định sẽ bổ sung cho ngươi! Chỉ đợi gia tộc bổ sung xuống, đợt đầu tiên ta sẽ cho ngươi hết!”
Vân Phiêu Lưu cắn răng, cười ha ha: “Ta tin ngươi!”
Trong lòng hối hận không thôi.
Vì sao ta lại nói ta có ba viên chứ?
Ta cũng nên nói ta sớm dùng hết rồi mới phải…..
……..
“Đây là vết thương gì? Làm sao có thể đóng băng đến mức lợi hại như vậy, đây là Tả Tiểu Niệm ra tay sao? Cho dù Tả Tiểu Niệm tu luyện chính là công thể thuộc tính băng, nhưng tu vi của nàng rõ ràng không tới mức này..... còn có cái này, trực tiếp cháy, còn ngọn lửa bá đạo này, rốt cuộc là chuyện gì?”
Sau khi nuốt ba viên Mệnh Hồn kim đan vào, vết thương của ba cường giả Phi Thiên của Đạo Minh, bắt đầu hồi phục nhanh chóng, trạng thái mắt thường có thể thấy được.
Nhưng chân nguyên khí bị thiêu đốt, làm sao cũng không thể bù đắp lại.
Nhất là.... vị Phi Thiên ra tay cứu người đó, vậy mà ngay cả Mệnh Hồn kim đan, cũng chỉ có thể bổ khuyết một chút nguyên khí, mà vết thương do chùy của Tả Tiểu Đa tạo ra, không những không chuyển biến tốt, mà còn càng ngày càng nghiêm trọng!
“Vết thương này, thật kì lạ.”
Tất cả mọi người nghiên cứu hồi lâu vẫn không tìm ra rốt cuộc là chuyện gì.
“Phiêu Lai, bên phía ngươi không phải còn một viên kim đan sao?” Vân Phiêu Lưu nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định phải cứu Bồ Quan Sơn.
Suy cho cùng, không có Bồ Quan Sơn, thì không có chủ lực đối phó Tả Tiểu Đa.
Nhưng sự việc xảy ra đến bây giờ, tất cả mọi người đều nhìn ra.
Chỉ dựa vào Bồ Quan Sơn, Quan Sơn Hà, việc bắt được Tả Tiểu Đa thì đã vượt quá tầm với rồi, chưa kể còn có một Tả Tiểu Niệm còn mạnh hơn Tả Tiểu Đa.
“Chúng ta bắt buộc phải ra tay! Hộ vệ của chúng ta, cũng bắt buộc phải ra tay!”
Vân Phiêu Lưu và Phong Vô Ngân đi đến một bên bàn bạc: “Phong huynh, trách nhiệm này, bắt buộc ngươi và ta phải cùng nhau gánh vác.”
Phong Vô Ngân nhíu mày.
Trạng thái cuối cùng vẫn đi đến bước này.
Những ngày này, khống chế hộ vệ Phi Thiên của mình tuân thủ nghiêm ngặt quy định Nhân Tình lệnh, nhưng...... thế cục vẫn càng ngày càng có xu hướng chuyển biến xấu.
Hiện tại cục diện hoàn toàn không kiểm soát được!
Lẽ nào, thật sự phải ra tay?
“Lỡ như bị phát hiện...” Phong Vô Ngân do dự.
“Bị phát hiện..... cũng không sao, chỉ cần Tả Tiểu Đa chết, cho dù bị phát hiện thì thế nào, chúng ta luôn là công lao lớn hơn tội lỗi.”
Vân Phiêu Lưu cắn răng nói: “Nếu bây giờ rút lui.... gần như chính là không giành được gì.... Phong huynh, ngươi có thể cam tâm sao?”
Đương nhiên không cam tâm!
Nhất là Bỉ Dực Song Tâm suýt nữa ăn tới miệng, đến giờ trực tiếp làm mất.
Phong Vô Ngân nào có thể cam tâm?
Đương nhiên Phong Vô Ngân không cam tâm.
Tổn hao nhiều công sức như vậy, ngay cả thành Bạch Sơn điềm báo này đều bị đánh hết.... gắp cái đuôi xám xịt trở về?
Tiền đồ đâu?
Không nói tiền đồ gì đó mất hy vọng, còn bị mấy người đó cười chết nhỉ?
“Bằng không..... quyết chiến một trận?”
Vân Phiêu lưu đề xuất, ánh mắt lấp lánh.
“Quyết chiến?” Tương tự ánh mắt Phong Vô Ngân cũng lấp lánh: “Với danh nghĩa thành Bạch Sơn?”
“Đương nhiên!”
“Lý do?”
“Lý do chính là..... nợ máu không giải quyết được, phải dùng sống chết để quyết định.”
“Đối phương chưa chắc đã đồng ý.”
“Đối phương nhất định sẽ đồng ý.”
“Kéo dài thời gian đủ lâu, ta nghĩ đối phương cũng không muốn kéo dài.”
Lúc hai người Phong Vân thương lượng phần sau, đột nhiên trong bầu trời đêm vang lên âm thanh kì lạ, một viên đá, mạnh mẽ từ trên trời rơi xuống, rơi vào trong đống hoang tàn của thành Bạch Sơn.
“Ai?”
Một vi cao thủ Phi Thiên chưa bị thương đột nhiên vèo một cái đuổi theo, bóng đen đối diện run tay ném ra một cục giấy, ngay lập tức biến mất vô tung vô tích.
Phi Thiên đó tự cảm thấy, nếu thật sự muốn đuổi, sẽ đuổi kịp.
Tốc độ thân pháp của đối phương, kém một trời một vực với Tả Tiểu Đa.
Nhưng cục giấy này của đối phương, rõ ràng không có bất kì lực sát thương nào, do dự một lát cũng không đuổi theo, bắt lấy cục giấy, trở về.
“Công tử, có người gửi đến cục giấy này, phía trên có lẽ có chữ, ta không xác định.”
Cao thủ Phi Thiên của Đạo Minh này cầm cục giấy về, đưa cho Vân Phiêu Lưu.
Đây là vì sự cẩn thận của hộ vệ, mình chỉ là hộ vệ của thiếu gia Vân gia, mọi thứ đều dựa vào hành động, không chủ động lên tiếng, không chủ động hành động.
Vân Phiêu Lưu trợn mắt, sắc mặt lộ ra sự kì quái.
Mặc dù mấy cao thủ Phi Thiên khác bây giờ tâm trạng nặng nề, cũng không nén nổi nụ cười trên mặt.
Người ta chỉ ném vào một cục giấy.
Nếu trên cục giấy không có chữ, không có nội dung, lẽ nào người khác ném vào để người lau mông sao?
Mở ra xem, phía trên là một phong thư, viết đầy chữ.
“Tin tức tài liệu của tất cả nhân thủ bên đó.” Ánh mắt Vân Phiêu Lưu sáng lên.
Thật sự là một phần báo cáo tin tức có liên quan đến người làm việc bên phía Tả Tiểu Đa.
Phía trên ghi chép họ tên, tài liệu, trình độ tu vi xấp xỉ của hai mươi người của đám Tả Tiểu Đa, nên có đều có, bỏ sót rất ít.
Chuyện quan trọng hơn là, trên đó lại còn có vị trí ẩn núp hiện tại của mọi người, và, bí mật mà mọi người không phát hiện được. Thậm chí số nhân viên giảng dạy hành chính, họ tên, nơi ẩn nấp.... của Cao Võ Ngọc Dương.
Tài liệu tỉ mỉ này, khiến cho ánh mắt của Vân Phiêu Lưu đột nhiên lóe lên.
“Không ngờ bên đó, lại còn có người của chúng ta!”
“Tài liệu này cũng quá tỉ mỉ, xem ra người đưa tin này, có ý định xóa sổ đám người này!”
“Nhưng mà tên này, hành sự không khỏi quá cẩu thả, lại viết một đống như vầy, phía trước còn biết che dấu nét chữ của mình, phía sau rõ ràng ngay cả ý định che dấu nét chữ của mình cũng lười, cộng thêm sát ý mãnh liệt, tràn ngập giữa các dòng.”