Vân Phiêu Lưu nhìn một chút, mỉm cười nói: “Đây cũng là một sợi dây nhỉ, hoặc là có thể dùng lúc này, vẫn có thể dùng trong tương lai.”
Hắn vỗ tờ giấy, nói: “Bây giờ có cái này, không sợ bọn họ không xuất hiện quyết chiến nữa.”
“Sao lại nói vậy?”
“Bây giờ tình thế thay đổi lớn, tất cả chúng ta trước đó ở thế hạ phong, bị động bị đánh, lý do chính là thực lực mạnh mẽ của Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa, chỉ cần bọn họ ra tay, chúng ta phải dùng phần lớn sức mạnh để đối kháng, những thằng nhóc trơn trượt dị thường khác, lúc này nhân cơ hội xâm nhập, còn có à.... thằng nhóc tên Lý Thành Long lập tất cả kế hoạch, chúng ta hoàn toàn không có cách, chỉ có thể chờ vận may. Nhưng bây giờ..... thêm rất nhiều giáo viên công chức của Cao Võ Ngọc Dương ở đây..... chúng ta không được giết Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm, lẽ nào.... chúng ta còn không giết được bọn họ?”
“Tính mạng của những người này, là chi phiếu của chúng ta.”
Vân Phiêu Lưu nhàn nhạt nói: “Bọn họ, chỉ có thể đồng ý, chỉ có thể ứng chiến, bị động ứng chiến, đến khi bọn họ chết sạch, có lẽ chúng ta không muốn đến khi trận chiến kết thúc, lại không có lựa chọn khác, phong thủy luân chuyển, số mệnh, bây giờ chuyển đến phía chúng ta!”
.........
Bên khác, Quân Trường Không biến mất.
Sau khi Tả Tiểu Niệm quay lại, xách kiếm đi tìm, sát khí xông thiên.
Dù có phải từ bỏ tiền đồ ở Cửu Trùng Thiên Các, cũng phải giết được cái tên lại dám có suy nghĩ xấu xa với Tiểu Cẩu Đát của mình.
Nhưng Quân Trường Không không biết thế nào, lại biến mất.
Tả Tiểu Niệm thần niệm tìm kiếm, tìm không được, gọi điện thoại cũng là trạng thái tắt máy.....
“Chạy rồi sao?”
Tả Tiểu Niệm vẫn căm hận không thôi.
Dễ dàng chạy như vậy?
Quả thực là..... qua hời cho hắn rồi!
..........
Một bên khác, Tả Tiểu Đa và Quan Sơn Hà dọc đường chiến đấu quay cuồng, mỗi một chiêu của Quan Sơn Hà đều là sức lực mãnh liệt, hung hãn xông đến, sát ý hiên ngang, Tả Tiểu Đa đều là không chịu thua kém liên tục phản công, hai người đánh nhau, khói bụi ngợp trời, tiếng động cực lớn.
Tuy nhiên tình hình thực tế là, cái gọi là sức lực mãnh liệt, tất cả liên tục phản công, đều chỉ đang tạo ra khói bụi ngợp trời, mọi thứ chỉ là có vẻ tiếng động cực lớn, chỉ vậy mà thôi!
Động tác giữa hai người nhiều hơn, là đang giao lưu, không ngừng truyền âm nói chuyện.
“Đạo Minh? Hai nhà Phong Vân?”
“Vân Phiêu Lưu? Vân Phiêu Lai? Phong Vô Ngân? Phong Vô Ý?”
“Chân Ái Chi Linh của Bỉ Dực Song Tâm?”
“Đã làm mười bảy mười tám lần?”
“Tám cao thủ Phi Thiên? Là hộ vệ riêng của bọn họ? Người của hai gia tộc Phong Vân? Hộ đạo giả?”
“Có kiêng dè?”
“Nhân Tình lệnh?”
“Người trong Nhân Tình lệnh?”
“Hiểu rồi.”
“Ngươi muốn cái gì?”
“Sống sót? Không cần cứu quá nhiều? An nguy của người nhà.”
“Bên phía Bồ Quan Sơn.... bên chủ mưu? Người của Đạo Minh cũng là do hắn đứng ra liên hệ? Đối phương cho hắn chỗ tốt? Kim đan? Ồ....”
“Những chỗ khác còn có hợp tác?”
“Hiểu rồi, những năm này làm không ít?”
“Ừ ừ..... liên quan đến yêu cầu của ngươi, ta sẽ cân nhắc. Xét thấy biểu hiện của ngươi, còn có thành ý đưa ra, ta hài lòng tin tưởng ngươi đã trở lại con đường đúng, bánh ít đi bánh quy lại, đương nhiên chúng ta sẽ không làm quá đoạn tuyệt.”
“Nhưng trước sau ngươi làm rất nhiều chuyện với Bồ Quan Sơn, có vài hậu quả cũng là phải thừa nhận, nhưng cụ thể làm thế nào, bọn ta sẽ phản hồi lại sự giúp đỡ của ngươi, tận lực để ngươi giành được xử lý khoan hồng, nhưng kết quả cuối cùng thế nào, bọn ta chỉ là một đám học sinh, ngươi biết đó, ta không thể nhận lời quá nhiều.”
“Nhưng ta có thể đảm bảo, ngươi và cả nhà của ngươi, sẽ không chết. Đây là giới hạn tối thiểu nhất.”
“Như vậy thì tốt.”
Khói bụi ngợp trời, tiếng động vang dội, thời gian hai phút hai người ‘liều chết’ chiến đấu, kéo dài ngắn ngủi, nhưng đất trời u ám, tầm mắt không rõ, Tả Tiểu Đa nhân cơ hội đổi thành chùy huấn luyện, một đòn Thiên Hồn Mộng Chiến chùy hạ xuống, đập cả người Quan Sơn Hà đến máu thịt mơ hồ, kêu thảm hoảng loạn bỏ chạy.
Cả người trên dưới, trừ hai chân còn tính là toàn vẹn, những chỗ khác gần như đều bị đập nát, gần như không tìm thấy chỗ tốt.
Mãi đến khi trở về thành Bạch Sơn, Quan Sơn Hà cũng không chống đỡ được nữa ngã xuống trước mặt Vân Phiêu Lưu, cả người thê thảm, khiến tất cả mọi người nhìn thấy đều cảm thấy mức độ mãnh liệt của trận chiến trước đó.
“Đây là.....” Vân Phiêu Lưu bị dọa sợ.
“Tả Tiểu Đa.... ta..........” Quan Sơn Hà trực tiếp bất tỉnh, đây không phải giả vờ, mà là bị thương nặng thật.
Không chút giả dối.
“Công tử, vết thương của Quan Sơn Hà...... cực nặng, ngoại trừ hai chân vẫn tính là nguyên vẹn, toàn thân trên dưới xương cốt gần như đứt đoạn...... vết thương như vậy còn có thể chạy về.... vốn đã là một kì tích.”
Một hộ vệ Phi Thiên nhìn vết thương của Quan Sơn Hà một chút, xoay đầu báo cáo.
Khóe mắt của Vân Phiêu Lưu co giật.
“Cho hắn một viên Hồi Hồn Kim Đan.”
Trong lòng hắn ngoại trừ thở dài, vẫn còn mấy phần cảm khái, Quan Sơn Hà, vẫn thật sự liều mạng, từ điểm này cho thấy, ít nhất Quan Sơn Hà phải mạnh hơn Bồ Quan Sơn, phân rõ tình thế, biết bên đó đáng giúp sức.
Đáng tin cậy.
Một viên kim đan nuốt vào bụng, không bao lâu, Quan Sơn Hà thong thả tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Vân Phiêu Lưu.
“Công tử..... Quan mỗ hổ thẹn, ta..... lần này ta đã dốc hết toàn lực..... nhưng Tả Tiểu Đa đó..... thật sự là.....” Quan Sơn Hà giãy giụa muốn đứng dậy.
“Trước tiến ngươi dưỡng thương đàng hoàng, tạm thời hòa tan tác dụng của thuốc rồi nói.” Vân Phiêu Lưu thở dài: “Ta biết, ngươi..... dốc hết sức rồi.”
Cả người đầy vết thương của Quan Sơn Hà, có mắt thì có thể nhìn ra, không chỉ thật sự liều mạng, quả thực chính là vứt mạng, chơi đùa với mạng sống, ước chừng chỉ kém tự bạo thôi....
Một bên......
Phi Thiên của Đạo Minh bị chùy lớn của Tả Tiểu Đa đánh bị thương đến giờ chưa khỏi vùng vẫy đi ra, cẩn thận quan sát vết thương trên dưới của Quan Sơn Hà nửa ngày, vẻ mặt hoang mang nói: “Ta nói này lão Quan, vết thương của ngươi.... làm sao khỏi nhanh như vậy chứ?”
Quan Sơn Hà nghe vậy mạc danh kì diệu nói: “Mệnh Hồn kim đan của công tử linh hiệu như thần..... khỏi nhanh mới là bình thường. Nếu bị thương quá nặng, lúc này nuốt Kim Đan vào, có lẽ hoàn toàn phục hồi mới phải.”