Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1659 - Chương 1658: Căn Nguyên Vẫn Còn

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1658: Căn nguyên vẫn còn

Cao thủ Phi Thiên này đau đến nhe răng trợn mắt nói: “Ta đây cũng ăn kim đan, nhưng vết thương không thấy chuyển biến tốt quá nhiều....”

Hắn là một người đáng thương nhất trong đám Phi Thiên bị thương.

Chính diện dùng tay tiếp chùy của Tả Tiểu Đa, hơn nữa còn bị chùy trực tiếp va chạm đến da, ngay cả xương bị đánh gãy đều là cẩn thận, nhưng vết thương do Tinh Không Bất Diệt Thạch tạo ra, ngay cả Mệnh Hồn kim đan cũng quá sức....

Khụ khụ, so với vết thương của Quan Sơn Hà, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Nhưng bây giờ, trong toàn bộ câu chuyện này, vị nhân huynh này không biết, Quan Sơn Hà cũng không biết, đám người Vân Phiêu Lưu, tất cả những người bên phía Quan Sơn Thành, cũng không một ai biết.

Mọi người đều cảm thấy..... thật thần kì ghê.

Mọi người đều bị thương, chỉ mình ngươi không cách nào hồi phục.....

Cao thủ này cũng cảm thấy thật thần kỳ ghê.... mọi người đều có thể hồi phục, làm sao mình ta sống giống như bị nguyền rủa không cách nào hồi phục vậy?!

“Có vẻ như ta nghe nói qua, một loại đồ vật sau khi đánh người, sẽ tạo ra thương tích liên tục, chỉ dựa vào sức người không cách nào khôi phục, phải dùng Cửu Tiêu Linh Tuyền Thủy mới có thể loại bỏ vết thương loại này....”

Phong Vô Ý nhíu mày: “Là cái gì? Chùy của Tả Tiểu Đa sẽ không phải dùng thứ đồ chơi đó rèn ra chứ?”

Nói như vậy, lập tức những người khác đều vẻ mặt phản đối: “Không thể nào! Thứ đồ chơi đó chúng ta ngay cả thấy cũng chưa thấy qua, cũng không cách nào chứng minh. Vật liệu hiếm có như vậy, có thể có nhiều vật liệu như vậy để rèn thành một cây chùy lớn như vậy sao? Lại nói, những người có mặt ở đây bị Tả Tiểu Đa đánh bị thương nhiều như vậy, nào có chuyện kì lạ như vậy? Ta thấy vẫn là vấn đề sức khỏe của Đỗ Tam.”

“Hay là do nhân phẩm.....?”

Mọi người suy nghĩ, vẫn cảm thấy vấn đề này quy về vấn đề sức khỏe của Đỗ Tam, càng có vài phần có lý.....

Ngay cả Đỗ Tam vết thương không cách nào hồi phục, cũng liên tục gật đầu, thừa nhận cách nói này.

Người ở đây thật sự bị Tả Tiểu Đa đánh bị thương rất nhiều, vẫn chỉ có mình như vậy.....

Có lẽ thật sự là vấn đề sức khỏe của mình nhỉ?

Một câu ngắt lời như vậy, Phong Vô Ý cũng quên mình muốn nói gì.

“Bây giờ tình thế có thay đồi, chúng ta nghiên cứu một chút chọn người quyết chiến tiếp theo.”

Vân Phiêu Lưu nói: “Mặc dù tình thế thay đổi lớn, nhưng bên chúng ta vẫn không nên có quá nhiều Phi Thiên ra tay, bằng không dễ thu hút sự chú ý phía cấp cao Tinh Hồn, một khi bị bọn họ can dự, hậu quả khó đoán.”

Phong Vô Ngân: “Quan Sơn Hà và Bồ Quan Sơn nhất định phải xuất chiến. Mặc dù bọn họ bị thương trên người, nhưng có Thần Hồn kim đan trong bụng, không bao lâu là có thể thuyên giảm vết thương, có khả năng chiến đấu.”

“Đúng vậy, hai bọn họ chính là thành chủ thành Bạch Sơn, bọn họ không xuất chiến, ăn nói thế nào.”

“Nhưng vẫn phải thêm hai Phi Thiên khác vào đội hình của thành Bạch Sơn mới được, bằng không....”

“Đó là bắt buộc!”

“Vô Ngân, ngươi cảm thấy, chúng ta có thể ra tay không?”

Vân Phiêu Lưu đột nhiên nảy ra suy nghĩ.

“Chúng ta ra tay?” Phong Vô Ngân bị dọa.

“Quyết chiến lần này, đối phương cũng phải có nhân thủ phe khác chính diện đối chiến, nếu chúng ta không gặp Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm, đám cùi bắp còn lại, có tác dụng gì, chúng ta nắm chắc phần thắng trong tay, hoặc là vẫn còn thu hoạch khác cũng không chừng.”

Trong lời nói của Vân Phiêu Lưu hết sức tự tin, trước đó rất lâu hắn đã gặp được sự ra tay của đám người Dư Mạc Ngôn, cảm thấy chẳng qua chỉ vậy mà thôi.

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn vẫn nằm ở, mấy ngày này, thực tế là nhìn thấy quá nhiều lần Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa ra tay, trong lòng mấy người bọn họ đã có bóng ma, cấp thiết phải tìm lại sự tự tin, ưu việt trên người mấy người khác.

Suy cho người, đám người mình cũng là thiên kiêu có thể chiến đấu vượt bậc, cũng là người liệt tên vào Nhân Tình lệnh!

Lần này bị đè bẹp đến hung hãn như vậy...

Thậm chí ở trước mặt Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm, ngay cả dũng khí ra tay cũng mất rồi.

Nếu không thể khôi phục tâm trạng, ở đâu ra võ đạo tiền hành?!

Đề nghị này của Vân Phiêu Lưu, lập tức gợi ra sự chộn rộn của mấy người còn lại.

“Chúng ta với thân phận thuộc hạ của thành Bạch Sơn, đấu một trận với đám thiên tài Tinh Hồn trước mắt, cũng là chuyện vô thương đại nhã. Cho dù vì vậy mà bại lộ thân phận, nhưng cuối cùng chúng ta không đến cảnh giới Phi Thiên.... hơn nữa, mọi người so tài xuất hiện tử vong, không phải rất bình thường sao? Sợ chết, còn nhập đạo cái gì, tu võ cái gì!”

Ánh mắt của Vân Phiêu Lưu đột nhiên sáng lên.

“Nếu như đánh bại, giết chết một cách quang minh chính đại! Có gì không thể?”

Phong Vô Ý ở bên cạnh, do dự nói: “Nhưng.... có một điều không thể quên, nếu đối phương giết chúng ta, tương tự cũng là tự sát, tự tử!”

Vân Phiêu Lưu và Phong Vô Ngân đều cười haha.

Giết chúng ta?

Chúng ta dễ giết như vậy sao?

Quả thật là chuyện cười.

“Vậy cứ như vậy đi.”

Vân Phiêu Lưu nhàn nhạt nói: “Thu xếp một chút người tham gia của thành Bạch Sơn bây giờ, xem thử còn có bao nhiêu người có thể chiến đấu. Sau đó quyết chiến mười trận!”

“Ta và Vô Ngân, hai chúng ta, chiếm hai cái tên, với danh nghĩa thành Bạch Sơn. Mà hộ vệ của chúng ta, ngươi một người, ta một người, thân phận là Phi Thiên của thành Bạch Sơn, lại thêm Bồ Quan Sơn, Quan Sơn Hà, như vậy tính ra đã sáu chỗ rồi. Lại chọn bốn Quy Huyền của thành Bạch Sơn nữa, tổng cộng mười người xuất chiến.”

Vân Phiêu Lưu và Phong Vô Ngân nhìn nhau, gật đầu.

“Chuyện này khả thi.”

Với đội hình này mà nói, đương nhiên có khả thi, quả thật là nắm chắc phần thắng, bất khả chiến bại.

Tình hình của thành Bạch Sơn hiện tại cho dù phá hủy hoàn toàn, bây giờ có cơ hội lật ngược tình thế, đương nhiên nhân cơ hội mà làm, có thể thu hồi bao nhiêu thì thu hồi bấy nhiêu.

“Đúng rồi, sau khi xong chuyện, đừng quên dùng quạt thánh linh của ta, còn có Khí Vận Đồ của ngươi, thu hồi lại những khí vận tản mác thuộc thành Bạch Sơn, không thể phí công đi một trận, đương nhiên là có thể thu về chút chỗ tốt nào thì thu chút ấy.”

“Được.”

Bình Luận (0)
Comment