“Mọi người nghỉ ngơi điều dưỡng, nhanh chóng hồi phục lại trạng thái bản thân. Bây giờ thành Bạch Sơn đã không khác gì mất rồi, vừa đúng lúc mọi người có thể tụ tập với nhau, tất cả mọi người đều tụ lại với nhau, bọn Tả Tiểu Đa cũng không có cách nào thi triển chiến thuật tập kích...”
Vân Phiêu Lưu nói: “Đều không có phòng của mình cũng không thể tách ra làm chi, tụ lại như vậy, một ngày rưỡi sau khai chiến nhé.”
“Được.”
“Bên phía Tả Tiểu Đa, tin rằng bây giờ vẫn không thể làm rõ thân phận của chúng ta, vẫn cho rằng người làm chuyện này là Bồ Quan Sơn, nhiều nhất cũng chính là ngạc nhiên với số lượng cao thủ Phi Thiên cảnh vượt ngoài dự tính. Chỉ cần thân phận của chúng ta không bị lọt ra, làm cái gì cũng không sao!”
Vân Phiêu Lưu nhàn nhạt mỉm cười, cả khuôn mặt đều là dửng dưng bình tĩnh, mọi thứ đều nằm trong tay.
...........
Trận doanh của Tả Tiểu Đa ở một bên khác, khắp nơi đều là vẻ vui mừng.
Mắt thấy Độc Cô Nhạn Nhi được cứu về, mọi người đều vui mừng sắp điên.
La Diễm Linh ôm con gái, nói cái gì cũng không buông tay, mừng rớt nước mắt.
Tất cả giáo viên trên dưới Cao Võ Ngọc Dương, vẻ mặt vui mừng phấn khởi, tình cảm bộc lộ trong lời nói.
Đến lúc Tả Tiểu Đa ném hai giáo viên kia ra, mọi người mới đột nhiên im lặng.
Lão hiệu trưởng Hàn Vạn Khuê râu ria xồm xoàm, tức giận quát lớn: “Dẫn đi! Lão phu phải đích thân hỏi! Hai cái đồ táng tâm điên cuồng này, chính xác là vì sao!”
Một đám giáo viên Cao Võ Ngọc Dương như tổ ong cũng theo qua.
Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi bốn mắt nhìn nhau, đều là vui mừng nói không nên lời, hạnh phúc nói không nên lời.
Cuối cùng, cuối cùng cũng gặp được ngươi!
Thật tốt!
Nhưng ánh mắt Tả Tiểu Đa vẫn đầy nghi ngờ, không hề vui mừng giống như những người khác.
Bởi vì......
Rõ ràng Độc Cô Nhạn Nhi đã vượt ngục, tướng vận rủi vẫn ẩn giấu trên mặt, vẫn tồn tại!
Mặc dù so với trước đó, đã cải thiện rất nhiều, nhưng vẫn tồn tại.
So ra, khí tức quan quả cô độc trên mặt Dư Mạc Ngôn, cũng tồn tại tương tự.
Nhớ lại lời của Quan Sơn Hà, trong lòng Tả Tiểu Đa thở dài.
Mọi căn nguyên này, chỉ có thể là một, chính là..... Bỉ Dực Song Tâm thần công!
Sau khi niềm vui đoàn tụ qua đi một thời gian, Tả Tiểu Đa gọi Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi ra.
“Mạc Ngôn, có một câu, ta không thể không nói rõ.”
Thái độ lúc này của Tả Tiểu Đa, có thể nói là cẩn thận xưa nay chưa từng có.
“Lão đại ngươi nói đi.”
Dư Mạc Ngôn kéo tay Độc Cô Nhạn Nhi, chỉ cảm thấy mình một giây cũng không nỡ buông tay.
“Chính là liên quan đến tâm pháp Bỉ Dực Song Tâm đó của các ngươi.”
Tả Tiểu Đa rất hiếm khi dùng trạng thái trịnh trọng để nói chuyện, nhưng đối với chuyện của cặp đôi Dư Mạc Ngôn, thực tế hắn không thoải mái được: “Ta suy đi tính lại, bây giờ đã xâu chuỗi tất cả mọi chuyện với nhau.”
Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi đồng thanh: “Lão đại ngươi nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Đơn giản mà nói, tâm pháp này chính là, một loại tâm pháp xuất phát từ tâm pháp thải bổ tà môn mà hậu bối Đạo Minh nghiên cứu ra, pháp môn thải bổ này, có thể khiến thực lực của các ngươi, vượt ra khỏi lý giải thông thường, vượt ra trạng thái tất cả mọi người nhập cảnh, tiến lên rất nhanh.”
“Quá trình này thậm chí không quá vất vả, ngay cả bình cảnh cũng không khó vượt qua.”
“Mà chỗ khó duy nhất của tâm pháp này, chính là vẫn phải có một điều kiện đặc thù trước đó, cũng chính là tâm pháp Bỉ Dực Song Tâm, phải có người tu luyện Bỉ Dực Song Tâm đến trình độ nhất định, sau đó các ngươi dùng Chân Ái Chi Linh thải bổ nam nữ tu luyện Bỉ Dực Song Tâm thần công, và m Dương chi khí....”
“Với khuôn mẫu này, có thể nhanh chóng tạm thời đạt được hiệu suất mà Đạo Minh đề xướng một cái..... gọi là lý luận m Dương bình hành. Từ đó xúc tiến tu cảnh bản thân.”
“Mặc dù tâm pháp này có ý tà ác xấu xa, nhưng vì đặc tính m Dương bình hành, khiến cho người thi thuật không có hậu hoạn thậm chí tồn tại cắn trả gì, chỉ cần lúc tu vi cảnh giới đang đạt trên Phi Thiên, một cái đạo cảnh hấp dẫn xíu xiu, có thể quyết định hoàn mỹ tất cả tai họa tiềm tàng. Cho nên một thế hệ người trẻ tuổi của Đạo Minh, không ít người tu luyện loại pháp môn này.”
“Mà chỉ cần tu luyện loại pháp môn này, chỉ cần gặp được người tu luyện Bỉ Dực Song Tâm, có thể thải bổ. Không cần mình truyền thụ thậm chí đặc biệt chăm sóc.... cho nên nói....”
Tả Tiểu Đa nói đến đây, trên cơ bản Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi đã hoàn toàn hiểu rõ ý mà Tả Tiểu Đa muốn nói.
Bỉ Dực Song Tâm thần công!
Nguồn gốc của biến cố lần này là ở đây.
Cũng chính là nói, chỉ cần tu luyện Bỉ Dực Song Tâm thần công, chuyện này, sau này sẽ còn xảy ra!
Vì bản thân hai người đồng thời biến thành lô đỉnh cho Đạo Minh luyện công, cho dù ai bắt được hai người mình, đều có thể dựa vào luyện công tăng tiến.....
“Đáng ghét...” Vẻ mặt Dư Mạc Ngôn ủ rũ.
Bình tâm mà nói, thực tế chuyện này quá bực mình rồi!
Không có lý do đột nhiên biến thành lô đỉnh cho người khác luyện công, hơn nữa còn không phải một người, chính là rất nhiều rất nhiều người.....
“Về tâm pháp này, vừa nãy ta đã nghiên cứu với Nhạn Nhi, bọn ta xác nhận, nếu phế bỏ tâm pháp này, tất phải ảnh hưởng gốc rễ đạo cơ, không cách nào bù đắp.” Vẻ mặt Dư Mạc Ngôn cạn lời, ủ rũ.
Tả Tiểu Đa gật đầu.
Liên quan đến điều này, hắn sớm đã đoán ra.
Người của Đạo Minh lãng phí tâm tư tạo ra loại pháp môn này, nào có thể để các ngươi dễ dàng phế bỏ?
“Cho nên nói, sau này các ngươi sẽ còn gặp phải nguy cơ tương tự, có thể còn không ít.”
Tả Tiểu Đa rất thẳng thắn nói với Dư Mạc Ngôn: “Không chỉ thế, ta thấy tướng mặt của hai ngươi, vận rủi vẫn chưa tản đi, đây cũng chính là nói, lần này chúng ta đến đây, mặc dù cứu được ngươi và chị Nhạn Nhi, nhưng chẳng qua mới xua tan được một phần vận rủi mà thôi.”
Dư Mạc Ngôn hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy phiền muộn trong ngực gần như sắp bùng nổ!
“Nhưng có một điều vẫn có thể khẳng định là..... Bỉ Dực Song Tâm thần công, suy xét kĩ bản chất của nó, vẫn xứng đáng là một bộ tâm pháp huyền diệu khá xuất sắc, không hề có bất cứ nhược điểm nào, hơn nữa luyện đến điểm cuối, không những hai trái tim hai vợ chồng liên thông với nhau không cần nói, mà còn là cách xa ngàn vạn dặm, cũng có thể tâm linh tương thông lẫn nhau, biết được mọi tình hình của đối phương.”