“Tâm pháp này đối với vợ chồng tình cảm tốt mà nói, là lựa chọn cực kì tốt. Vì cho dù lúc nào, ý nghĩ ngươi vừa động, đối phương đã biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi muốn làm gì....”
Tả Tiểu Đa nói: “Nhất là đối với một vài chiến lược mà vợ chồng phải hợp lực thực hiện, càng có lợi, có thể hợp lực đến mức tuyệt vời!”
Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi gật đầu, về điều mà Tả Tiểu Đa đã nói, hai bọn họ cũng đã cảm nhận được.
Nhưng Tả Tiểu Đa đúng là Tả Tiểu Đa, tổng cộng cũng không đàng hoàng được bao lâu, không nhịn được lại xấu tính.
Thực tế Bỉ Dực Song Tâm thần công này khe hở quá nhiều, làm Tả Tiểu Đa không chửi không vui.
Nhướng mày vui vẻ cười nói: “Đương nhiên rồi, nếu sau này Dư Mạc Ngôn muốn lăng nhăng, hoặc là muốn tìm tiểu tam, tiểu tứ, hoặc là đột nhiên động lòng với cô gái nào đó…. Bên chị Nhạn Nhi cũng trong khoảnh khắc đầu tiên là có thể biết rồi, thậm chí phát hiện còn sớm hơn bản thân Dư Mạc Ngôn, người ta thường nói, tâm động không bằng hành động, ừ, cái này xem như là một cách diễn giải khác trên ý nghĩa, chính là giải nghĩa trên mặt chữ, các ngươi hiểu được chứ? Hahahaha……”
Dư Mạc Ngôn đầu đầy vạch đen.
Vẻ mặt Độc Cô Nhạn Nhi cạn lời.
Vừa nãy nói chuyện lâu như vậy, vừa thấy có chút kì quái, hôm nay sao Tả Tiểu Đa không hành xử xấu xa vậy?
Thật không quen!
Mới vừa nghĩ như vậy, sự đê tiện của người nào đó đã tràn ra.
Mùi đê tiện tràn khắp nơi, trong nhất thời khiến người ta không thể đến gần.
Một khi người đê tiện không sinh sự nữa, thì….. đê tiện thật!
“Cách giải quyết, lẽ nào không có?” Độc Cô Nhạn Nhi nhíu mày.
“Có!”
Dư Mạc Ngôn trầm giọng nói: “Cách giải quyết thứ nhất, bản thân chúng ta phải nhanh chóng mạnh lên, chỉ cần chúng ta mạnh lên, không ai dám lấy chúng ta ra luyện công nữa, cũng không dám đánh với chúng ta, dựa theo cách nói của lão đại, chỉ cần chúng ta nhanh chóng thăng cấp đến Phi Thiên cảnh, yêu cầu cơ bản của loại lô đỉnh này sẽ bị phá!”
“Loại thứ hai thì sao?”
“Loại thứ hai…. Chính là tạm thời rời khỏi chỗ này, tương tự đợi tu luyện đến Phi Thiên cảnh, lại trở về, lại xuất hiện trước mặt người khác!”
Đột phá Phi Thiên cảnh?
Cách nói này nói ra rất dễ, nhưng thật sự trong thực tế, không chỉ khó như leo lên trời, chín mươi chín phần trăm tu giả thế giới này, có thể đạt đến Ngự Thần, đã là thiên tài hiếm thấy rồi, còn tích tụ rất nhiều cơ duyên, muốn tiến thêm bước nữa, thăng cấp Phi Thiên, khó càng thêm khó, bằng không hạn chế của Nhân Tình lệnh, cần gì phải trên Phi Thiên cảnh?!
Sắc mặt Dư Mạc Ngôn kiên định.
Độc Cô Nhạn Nhi nhìn thấy sắc mặt của Dư Mạc Ngôn, nào còn không biết Dư Mạc Ngôn không bằng lòng, cũng không thể rời khỏi chỗ này, lập tức nắm tay Dư Mạc Ngôn, nhẹ nhàng nói: “Ngươi ở đâu, ta ở đó.”
Tả Tiểu Đa thở dài.
Hắn hiểu rõ suy nghĩ của Dư Mạc Ngôn hơn bất kì ai, đổi thành bản thân mình, hắn cũng sẽ không đi.
Đi rồi, không khác gì chạy trốn, đối với tâm cảnh của bản thân võ giả, tổn hại chắc chắn khó mà sửa chữa.
Không đi, ở lại đây, không ngừng giao đấu với người của Đạo Minh, thứ nhất, có thể báo thù, thứ hai, có thể rèn luyện mình, thăng cấp bản thân.
Đến tu vi cảnh giới như Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi, rèn luyện thăng cấp, càng quan trọng hơn tu luyện thăng cấp rất nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân lúc đầu Tả Tiểu Đa muốn một mình ra ngoài rèn luyện!
Vì, bế quan đã không thể đạt đến yêu cầu tu luyện.
Nhưng loại chiến đấu rèn luyện này, lại tồn tại nguy hiểm khổng lồ thực sự.
“Ngươi tính thế nào?” Tả Tiểu Đa thở dài.
“Ta không đi!”
Trong mắt Dư Mạc Ngôn là sát khí ngập trời, còn có thù hận tột cùng.
Hắn vốn là người tính cách bướng bỉnh, lúc này vì đụng đến giới hạn, nảy sinh cực hận!
Không báo thù này, sao có thể đi?
Hoàn toàn có thể nói, bắt đầu từ bây giờ, đời này của Dư Mạc Ngôn, chỉ biết tranh chấp với Đạo Minh, không chết không thôi!
“Nếu ngươi kiên trì không đi, sẽ tạo thành nguy hiểm cho chị Nhạn Nhi, nguy cơ rình rập, mỗi bước đều là tử địa.” Tả Tiểu Đa lại thở dài.
“Ta không sợ nguy hiểm!”
Độc Cô Nhạn Nhi dũng cảm nói: “Mạc Ngôn ở đây, ta ở đây, đời này, định trước giao đấu với Đạo Minh đến cùng!”
Trong lòng Tả Tiểu Đa buồn bực một hồi, cứ nghiến răng bất lực.
Lại tự quan sát tỉ mỉ trên dưới tướng mặt của Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi, nhưng càng xem càng cảm thấy đau đầu.
Thực sự, chính là tướng vận rủi.
Mặc dù bây giờ xem ra, không phải tử khí đặc biệt dày đặc nữa, nhưng vận rủi có thể biến thành tử khí bất cứ lúc nào.
Một khi không tốt, chính là chết yểu giữa đường, đi đời nhà ma!
Đây cũng là chuyện hoàn toàn không cần suy nghĩ.
“Dáng vẻ này….”
Tả Tiểu Đa do dự hồi lâu mới nói: “Cho đến bây giờ, lần vận rủi này của hai ngươi, có lẽ là đã qua rồi. Nhưng lần tiếp theo thì không nói trước được.”
Liên tục ném hai giọt điểm khí vận ra, sau khi lại cẩn thận xem qua tướng mặt của hai người lần nữa, cuối cùng Tả Tiểu Đa nói: “Đã như vậy….. thì ta tặng hai ngươi mấy câu, nhất định phải nhớ kĩ, ghi nhớ cho nhau.”
“Mời lão đại nói, nhất định bọn ta ghi nhớ, không dám quên.”
Dư Mạc Ngôn nghe vậy lập tức vực dậy tinh thần.
Với Dư Mạc Ngôn hiểu rõ và tín nhiệm Tả Tiểu Đa, đương nhiên biết rõ mấy lời nói dặn dò nghiêm túc như vậy của Tả Tiểu Đa, có lẽ là liên quan đến phúc họa một đời sắp tới của mình và Độc Cô Nhạn Nhi!
Tả Tiểu Đa nhìn vẻ mặt hai người, nói từng chữ một: “Nguyên nhân chân tình buộc chặt hai trái tim, tự cổ khó xuất hiện người bạc tình, chim uyên ương liền cánh sợ chim ưng, cả đến cuống hoa sen cũng sợ gió bụi, không thấy biển xanh thôi rơi lệ, kinh Phong kinh Vũ mạc kinh Vân, ba năm không đi Vân bình thường, sáu năm không đạp tam thanh môn, chẳng lẽ Bạch Sơn là vùng đất anh hùng, nơi Hắc Thủy mộng yểm hồn, một luồng yêu khí xông lên trời, trời cao chớ im lặng, cả đời không sợ chủ nhân m Dương, đến Cửu Tiêu lại phá Vân.”
Độc Cô Nhạn Nhi và Dư Mạc Ngôn nghiêm túc ghi nhớ, ghi chép hoàn chỉnh bài thơ này xuống.
Trái tim đôi bên lưu thông, nhiều lần xác nhận không sai.
Tả Tiểu Đa vẫn vô cùng không yên tâm, nói: “Có câu nào không hiểu? Ta giải thích lại cho các ngươi?”