Sự chủ động này, trong nghề xem tướng của Tả Tiểu Đa, tuyệt đối là lần đầu tiên gặp.
Dư Mạc Ngôn cũng không khách sáo, nói: “Không thấy biển xanh thôi rơi lệ, kinh Phong kinh Vũ mạc kinh Vân.”
“Tướng mặt của các ngươi, bây giờ mặc dù vận rủi vẫn chồng chất, nhưng trong tử khí, cũng ẩn giấu điềm gặp hung hóa cát, gặp khó hóa tốt, chỉ cần không gặp thi thể đôi bên, chỉ cần lòng đầy hy vọng. Đây là câu trước, câu sau là, ngươi báo thù cũng được, chiến đấu cũng không sao, có thể trải qua bất kì thực lực nào của Đạo Minh, nhưng Vân gia mà ngươi thù oán sâu nhất, không thể đụng đến.”
Tả Tiểu Đa nhíu mày: “Mạc Ngôn, ta biết tính cách của ngươi cứng rắn, tính tình cố chấp, bây giờ càng căm ghét trong lòng, nhưng, nếu ngươi còn xem ta là lão đại, ngươi nghe ta, đừng hành động hấp tấp.”
Dư Mạc Ngôn do dự nói: “Đương nhiên ta nghe lão đại, lão đại không để ta đụng đến, ta không đụng. Nhưng….. nếu người của Vân gia tìm đến cửa, lẽ nào còn không thể đụng sao?”
“Kinh Phong kinh Vũ mạc kinh Vân, kinh, chính là ngươi chủ động trải qua.”
Tả Tiểu Đa nói: “Chỉ cần không phải ngươi chủ động, vậy chính là chuyện khác.”
“Ồ, ta hiểu rồi.”
Trong con ngươi của Dư Mạc Ngôn lóe lên một tia cay độc, nói: “Đời này của ta, trừ khi không đến được vị trí đỉnh phong, bằng không, hai nhà Phong Vân…. Một nhà ta cũng không buông tha.”
Tả Tiểu Đa cười nói: “Thời gian này, hai ngươi đi bờ Hắc Thủy rèn luyện đi.”
“Bờ Hắc Thủy?”
Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi nghe thấy địa danh này, đồng thời lẩm bẩm một câu, trong lòng đều kinh ngạc khó hiểu.
Vì kế hoạch dự định của hai người, trước tiên đến Bạch Sơn rèn luyện, đợi sau khi đến Hóa Vân đỉnh phong, sẽ đi bờ Hắc Thủy, chém giết tàn sát mấy Yêu Vương bên đó.
Mà lúc này, hành động này lại do Tả Tiểu Đa nói ra.
“Ừ, cơ hội của hai ngươi, có lẽ ở Hắc Thủy, mà không phải ở Bạch Sơn.” Tả Tiểu Đa nói: “Cơ duyên cụ thể nhiều hơn, ta cũng không biết, nhưng….. các ngươi tùy tâm mà làm, đến đó, tùy ý mà làm là được.”
Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi đều nghiêm túc gật đầu.
Hai bọn họ không biết là, có một câu Tả Tiểu Đa không nói.
Nếu Dư Mạc Ngôn vượt qua bờ Hắc Thủy, thật sự có thể có được cơ hội của mình, sẽ trở thành ác mộng của tất cả mọi người trong đại lục.
Con đường đánh giết phía trước, một đường vô tận.
Đó là cơ hội để sát khí xông thiên thuần túy.
Nhưng Tả Tiểu Đa cảm thấy bản thân Dư Mạc Ngôn có thể xử lý tốt.
Suy cho cùng, lần này dẫn Độc Cô Nhạn Nhi đi, có người yêu của mình bên cạnh, đương nhiên Dư Mạc Ngôn sẽ dốc hết sức lực lớn nhất, khống chế tinh thần của mình không bị sát khí hấp thụ.
Nếu Độc Cô Nhan Nhi không xử lý được, vậy thì tương lai Tả Tiểu Đa lại nghĩ cách khác chính là, xe đến trước núi ắt có đường.
“Cẩn thận tiểu nhân, cố gắng ít tiếp xúc với người, đề phòng nội gian, nếu có thể, sớm đám cưới!”
Tả Tiểu Đa nói với Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhan Nhi.
Độc Cô Nhan Nhi lập tức đỏ mặt.
Dư Mạc Ngôn cũng trừng mắt, nhìn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tả Tiểu Đa, lập tức biết câu này của Tả Tiểu Đa không phải nói đùa.
Dư Mạc Ngôn nói: “Đã như vậy, sau chuyện lần này, chúng ta trở về Cao Võ Ngọc Dương và thương lượng với cha mẹ một chút, nếu không có ý kiến, ta cũng không đợi trận chiến đại lục gì đó, Nhật Nguyệt quan nổi danh khắp nơi, trước thành gia kết hôn lại lập nghiệp.”
Khắp khuôn mặt xinh đẹp của Độc Cô Nhạn Nhi ráng đỏ, cúi thấp đầu.
Tả Tiểu Đa trợn mắt, khí tức thần côn trong nháy mắt hóa thành người đàn ông thô lỗ lãng mạn: “Haha, Mạc Ngôn à, có người nói ngoại hình của ngươi tạm được không, nhưng mơ thì thật đẹp ha! Ngươi cho rằng ngươi nói, cha mẹ vợ ngươi sẽ có thể lập tức đồng ý chắc?! Người ta vất vả trồng cải trắng tươi ngon mười tám năm, con heo như ngươi muốn ủn là ủn à?”
Tả Tiểu Đa khinh thường nói: “Lại còn là một con heo đen!”
Trên khuôn mặt đen thui của Dư Mạc Ngôn lộ ra một tia quẫn bách, thẹn quá hóa giận phun ra khỏi miệng: “Heo đen thì sao? Heo đen thì không thể ủn cải trắng à? Heo đen cũng là heo!”
Độc Cô Nhạn Nhi vội vàng ngăn cản, nhưng đã không cản kịp.
Lời này của Dư Mạc Ngôn cực kì thuận miệng, lập tức hết chuyện, sau đó hối hận chỉ muốn đánh miệng mình!
Tả Tiểu Đa cười nghiêng ngã: “Hahaha…. Các ngươi nghe thấy chưa? Tự Dư Mạc Ngôn nhận mình là heo! Heo đen cũng là heo, lời nói chí lý, ai cũng thích, thức tỉnh lòng người!”
Lời nói chưa dứt, đã là một tràn tiếng cười lớn.
Đám người Lý Thành Long đều sôi nổi.
“Nghe thấy rồi, một con heo đen.”
“Đúng, heo đen muốn ủn cải trắng.”
“Hơn nữa cha mẹ người ta còn chưa đồng ý!”
“Con heo đen này cảm thấy dáng vẻ của mình rất chắc ăn!”
“Ha ha…. Hôm nay coi như hiểu biết rồi, lại có người nhận mình là heo, hơn nữa còn là heo đen.”
“…..”
Dư Mạc Ngôn phẫn nộ, xông đến đánh mọi người.
…..
Trong lúc đang ồn ào, Tả Tiểu Đa nhích chân mày một cái.
Tiểu Long vẻ mặt phấn chấn bay về!
Dáng vẻ nhảy cẫng lên đến suýt nhảy ra đường, nào còn có thể không gợi lên sự chú ý của Tả Tiểu Đa!
Tiểu tử này, đây là…. Phát hiện đồ tốt!?
Đương nhiên, những người khác không nhìn thấy Tiểu Long Tích đang nhảy nhót!
Tiểu Long nghiễm nhiên bay trở về giống như Du Long, sau đó có thể nhìn ra được tên này thực sự là không kiềm chế được hưng phấn, lại có thể nhảy nhót tung tăng trước mặt Tả Tiểu Đa.
Lắc đầu vẫy đuôi nhảy một đoạn Đứng ở thảo nguyên trông về Thượng Kinh...
Đó là do Tiểu Long học được lúc nhìn Tả Tiểu Niệm khiêu vũ...
Hiện giờ thực sự là nó hưng phấn quá mức, làm bộ làm tịch nhảy một chút.
Nhưng Tả Tiểu Đa lại cảm thấy mắt mình sắp mù rồi.
Ai đã từng thấy rồng nhảy múa?
Mấy cái móng vuốt, thân mình bóng nhẵn, chẳng qua là học một mỹ nữ khiêu vũ, nhưng mà cái tên này lại liên tiếp phóng điện, mặt mày hớn hở, mặt tươi như hoa, thân mình uốn éo như bánh quai chèo, vẻ mặt lả lơi nhộn nhạo...
Lại còn đang cười buông thả...
Đáng khinh không nói nên lời, không nói nên lời...
Tả Tiểu Đa tự kỷ tại chỗ.
Thậm chí hắn còn nghi ngờ, lần sau lúc Niệm Niệm mèo nhảy điệu này, sợ rằng ngay ở giây phút thưởng thức đầu tiên hắn sẽ nhớ tới cảnh tượng ngày hôm nay. Tiêu rồi tiêu rồi, phát rồ rồi, để lại tai họa quá sâu rồi!
“Ngươi làm gì thế hả?” Tả đại sư đen mặt.
“Có chuyện tốt! He he he, có chuyện tốt! Chúc mừng, chúc mừng!” Tiểu Long tiếp tục múa may dập dờn, thiếu chút nữa là ngửa bụng lên trời mà nhảy.
Tả Tiểu Đa nhắm mắt lại, chút đổ vỡ chợt lóe đã biến mất không còn bóng dáng.
Hắn tìm một chỗ yên tĩnh, tiến vào Diệt Không Tháp.