“Sau đó mới có Đại Đạo Chi Phách, mà Đại Đạo Chi Phách, lại lấy thứ giống nhau từ trong Tạo Hóa Bàn, làm cơ sở để tạo ra một bảo vật, rồi dùng bảo vật này chịu tải Đại Đạo Tam Thiên...”
“Sau đó, vì một biến cố nào đó mà Tạo Hóa Bàn đã bị vỡ, kể từ đó, mới đột nhiên có trời, rồi có đất... Nhưng truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết... Không có cơ sở nào để xác minh.”
Tiểu Long nói một cách khá khó khăn.
Mặc dù Tiểu Long ra đời không lâu, nhưng nó có thể tự do dạo chơi khắp nhân gian, không có nơi nào mà nó không vào được, cũng không có tư liệu nào mà nó không xem được.
Dần dà, toàn bộ tâm trí giống như một cửa hàng tạp hóa.
Có đôi khi, gần như là tất cả các loại tư liệu lại trái ngược nhau, bản thân Tiểu Long cũng không thể phân biệt được thật giả đúng sai, cái nào là bản gốc, cái nào là bản sao.
Giờ phút này Tả Tiểu Đa hỏi tới, nó cũng chỉ đành nói ra tất cả dù đúng dù sai, dù thật dù giả.
“Còn gì nữa?” Tả Tiểu Đa vô cùng hứng thú với truyền thuyết Tạo Hóa Bàn, càng mong muốn mảnh ngọc bội trong tay mình, thật sự là một phần của Tạo Hóa Bàn.
Rốt cuộc thì mảnh ngọc bội ở trước ngực mình là gì, Tả Tiểu Đa vẫn chưa tìm ra được câu trả lời, hắn đã tham khảo rất nhiều tư liệu, rất nhiều sách cổ điển tịch, nhưng đều không có kết quả, dần dà, đành phải tạm gác lại, mà nay tình cờ Tiểu Long nhắc lại việc này, nên đương nhiên là hắn vô cùng hứng thú, muốn tìm hiểu đến cùng.
“Còn... Nhưng mà hoàn toàn là truyền thuyết, không phải là thật...”
Tiểu Long nói: “Truyền thuyết dã sử... Khi phong thần thời viễn cổ, vẫn là Đại Đạo Chi Phách, lấy một mảnh trong Tạo Hóa Bàn ra... Làm thành ba loại bảo bối, một là Hạnh Hoàng kỳ, hai là Phong Thần bảng, ba là Ngự Thần tiên!”
“Ba món bảo vật này, mỗi thứ đều có sự huyền bí riêng, món thứ nhất chư tà tránh né, vạn pháp bất xâm; món thứ hai sắc phong thiên địa, đăng bảng thành thần; món thứ ba, một roi đánh ra, chư thần cúi đầu!”
Tiểu Long nói: “Nhưng đây đều là lời của tiểu thuyết gia... Sự thần kỳ, huyền bí kia, phần lớn là không có thật.”
Tả Tiểu Đa lại cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp.
Hắn không khỏi nhớ tới những cảnh trong giấc mơ khi trước của mình.
Trong giấc mơ... Vụ nổ lớn của cả vũ trụ kia...
Ngoài ra, thế giới ở trong giấc mơ của mình, hình như có một quyển sách... Tên là Phong Thần bảng?
Hạnh Hoàng kỳ gì đó và cả Phong Thần bảng, Ngự Thần tiên gì gì đó, hình như đều có ấn tượng?
Hình như còn có thứ gì ấy nhỉ, có phần không nhớ rõ nữa rồi.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều thông tin ẩn sâu trong lòng khi trước, và cả những thông tin mới có được ở hiện tại, lại tràn ngập trong tâm trí, chớp mắt đã khiến đại não của hắn rối tung, giống hệt một mớ hỗn độn.
Tạo Hóa Bàn, Đại Đạo Tam Thiên, Hạnh Hoàng kỳ, Phong Thần bảng, Đả Thần tiên, Tề Vương Mộ...
Phượng Mạch xung hồn... Long Phượng tề minh... Phượng Minh Kỳ Sơn...
Thiên nhân tướng pháp...
Vô số thông tin, ùn ùn kéo đến, hết đợt này tới đợt khác, khiến Tả Tiểu Đa cảm thấy đau đầu, dường như trước mắt lại thấy sao bay vèo vèo.
Tả Tiểu Đa thầm nghĩ không hay rồi, người tu hành nhập đạo, kỵ nhất là tâm thần hỗn loạn, một khi tâm thần không yên, có thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, nội tức rối loạn, Thần Hồn mất kiểm soát, Nguyên Linh hỗn loạn. Tất cả đều có thể xảy ra, nên đâu phải là chuyện nhỏ.
Trong khi đầu óc đang quay cuồng, hắn vội vàng nhắm mắt lại, thu một chút điểm khí vận vào ấn đường, cố gắng hít vào thở ra, vận công điều hòa hơi thở, Viêm Dương Chân Kinh cũng theo đó mà hoạt động hết mức... Mây mù trong đan điền xoay tròn, giống như đảo ngược thiên địa, thay đổi Càn Khôn...
Sau một hồi lâu, cuối cùng thần trí của Tả Tiểu Đa cũng trấn tĩnh trở lại, không còn khó chịu nữa.
Thậm chí ngay cả Thần Hồn cũng theo đó mà trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Khi Tiểu Đa mở mắt ra, đã nhìn thấy Tiểu Long đang nhìn mình một cách lo lắng.
“Không sao.”
Tả Tiểu Đa cười toe toét: “Vậy bây giờ, những thứ này đang ở đâu?”
“Mảnh ngọc bội kia, nằm ngay dưới Bạch Sơn.”
Tiểu Long nói: “Đương nhiên, vẫn còn có rất nhiều thiên tài địa bảo, nhưng những thứ đó đều không phải là thứ quá cao cấp, đợi khi nào tiện thì lấy đi là được, ngược lại ở vị trí rất sâu ngay bên dưới thành Bạch Sơn, có một mảnh Thượng Cổ Huyền Băng... Có lẽ là ở thời Thượng Cổ, trong trận tuyết đầu tiên giữa trời và đất, rất nhiều Băng Phách ở bên dưới đã ‘tử trận’, trải qua thời gian dài bị chôn vùi xuống dưới... Đã khiến Huyền Băng ở bên dưới nhiều như núi như biển... Hơn nữa chất lượng tương đối cao.”
Tiểu Long bày ra vẻ mặt nịnh nọt: “Lão đại, trước kia không phải ngươi nói là linh vật thuộc tính băng trong tay chị dâu Tiểu Niệm đã cạn kiệt rồi sao, mảnh Thượng Cổ Huyền Băng này, hẳn là rất thích hợp, với số lượng đó, sẽ đủ dùng trong một khoảng thời gian... Cho dù là Tiểu Băng Phách lấy ra ăn, cũng có thể ăn được mấy năm...”
“Huyền Băng? Thượng Cổ Băng Phách? Số lượng còn rất nhiều?” Tả Tiểu Đa nghe vậy hai mắt ngay lập tức sáng lên.
“Đương nhiên rồi, lão đại ngươi đã dặn dò tiểu đệ tìm thứ này cho chị dâu Tiểu Niệm, tiểu đệ còn có thể không để tâm sao?”
Tiểu Long bày ra vẻ mặt rất dửng dưng, nói: “Tuy tiểu đệ có vất vả đôi chút, nhưng giải quyết khó khăn, loại bỏ ưu phiền giúp lão đại, lại chính là bổn phận, lão đại nói cái gì, đương nhiên ta phải làm cái đó. Những việc khác, lão đại xem rồi thưởng một chút là được, còn chỗ Huyền Băng kia, tiểu đệ, khụ khụ, cũng không cần thưởng nhiều quá.”
Tiểu Long nhìn Tả Tiểu Đa bằng ánh mắt mong chờ, nói một cách dõng dạc, dáng vẻ chờ tiền thưởng như là ‘kẻ sĩ có thể vì tri kỷ mà vui lòng chết’.
Tả Tiểu Đa vô cùng cảm động, thở dài, nói: “Vất vả rồi, Tiểu Long, hiếm khi ngươi tri kỷ như thế, đáng lẽ ngươi đã suy nghĩ cho chị dâu Tiểu Niệm như vậy, ta nên cho ngươi thêm một vài giọt mát mát... Nhưng ngươi đã nói như thế, vậy thì phần thưởng của việc thu hoạch Huyền Băng lần này... Sẽ không đưa cho ngươi nữa, vừa vặn bù vào tiêu hao vừa rồi của ta... Lần này đành nhận không ý tốt của ngươi vậy!”
“...”
Tiểu Long trừng mắt nhìn.
Câm nín ngay tại chỗ!
Đùa gì thế? Nhận không ý tốt của ta? Cái định mệnh!
Khốn kiếp!
Lão đại, sao ngươi có thể như thế!
Ta như này chỉ là lấy lui làm tiến...