Ta như này chỉ là...
Ta còn cho rằng phần thưởng lần này là nhiều nhất, là lớn nhất... Kết quả, vậy mà một giọt cũng không có?
Ta chỉ... Ta chỉ... Khách sáo... có một câu!
Ta chỉ thuận nước đẩy thuyền, thuận thế mà làm, thuận... Thuận cái quần què gì thuận, ông đây xui xẻo rồi!
Trong đôi mắt to tròn của Tiểu Long, nước mắt tuôn ra ào ạt, trong lúc nhất thời khóc không thành tiếng: “Lão đại, hu hu, lão đại, hu hu hu...”
Tả Tiểu Đa để một ngón tay lên trán của Tiểu Long, nhất thời đẩy Tiểu Long một cái khiến nó loạng choạng, mắng: “Đồ nhóc, vậy mà dám dở trò khôn vặt với ta... Ngươi có thể là đối thủ của ta sao?”
“Lão đại, ta sai rồi...” Tiểu Long dùng hai chân trước ôm đùi Tả Tiểu Đa, khóc lớn.
“Ta muốn có giọt mát mát của ngươi, nếu không người ta sẽ mất đi động lực làm việc... Hu hu hu...”
“Đứng dậy! Thật chẳng ra sao cả!”
Tả Tiểu Đa hừ một tiếng: “Chỉ cần tin tức là thật, thì phần thưởng của ngươi sẽ không thiếu được đâu, hoàng đế cũng sẽ không để quân đói, huống chi là bản lão đại, chỉ cần thông tin của ngươi đúng, phần thưởng dành cho ngươi chắc chắn không ít...”
“Cảm ơn lão đại, lão đại uy vũ, lão đại khí phách!”
Tiểu Long đứng dậy ngay lập tức, cũng không dám ra vẻ thông minh nữa.
“Uhm, lúc nãy ngươi đã nhắc tới bốn thứ tốt mà ngươi nhìn trúng ở đây, nhưng những thiên tài địa bảo kia đều không đáng nhắc tới, vậy vật thứ tư, chính là những Huyền Băng kia à?” Tả Tiểu Đa thuận miệng hỏi.
Những bảo vật mà Tiểu Long nhắc đến, đã khiến Tả Tiểu Đa rất hài lòng, đặc biệt là Thượng Cổ Huyền Băng – thứ có rất nhiều kia, hiện tại Tả Tiểu Niệm đang cần những loại tài nguyên phụ trợ tu hành này.
“Không không không, mặc dù Thượng Cổ Huyền Băng cũng là loại cực phẩm, nhưng Huyền Băng vẫn không phải là thứ tốt hơn đó... Bên dưới, thật ra là còn ẩn chứa hai long mạch.”
Hai mắt Tiểu Long sáng lên, nói: “Đó là loại long mạch có hơi thở sinh mệnh.”
Tả Tiểu Đa mặt nhăn nhíu mày, hỏi: “Bên này? Hay là bên kia?”
“Bên này.” Tiểu Long nói.
“Bên này...”
Tả Tiểu Đa do dự hồi lâu, đau lòng nói: “Quên đi... Nếu là đại lục Tinh Hồn bên này... Ta sẽ không lấy... Quân tử có việc nên làm có việc không nên làm, haizz... Con người của ta chính là quang minh lỗi lạc, hiên ngang lẫm liệt như vậy... Như này là lại mất một đống tiền rồi!”
Trong lúc nhất thời, đau lòng đến cực điểm. Nhưng mà Tả Tiểu Đa cũng biết, sự tồn tại của long mạch, đúng là một trong những yếu tố lớn nhất, khiến Bạch Sơn, Hắc Thuỷ bên này nhân tài xuất hiện lớp lớp.
Hắn thật sự không thể lấy đi!
Tả Tiểu Đa hít một hơi thật sâu, nói: “Tiểu Long, nếu không thể lấy long mạch ở đây vậy chẳng phải chúng ta uổng công đến đây một chuyến rồi sao? Tận hàng chục ngàn dặm đấy, thật thiệt thòi.”
Tiểu Long có hơi ngây ngốc.
Sao lại là uổng công đến chứ? Tới đây làm được biết bao nhiêu chuyện như thế, lại còn tìm được rất nhiều kho báu...
Sao lại uổng công tới đây một chuyến chứ?
Logic của Tả lão đại thật kì lạ quá.
Chỉ nghe Tả Tiểu Đa nói: “Nhưng có thế nào chúng ta cũng không thể uổng công chạy đi một chuyến mà... Thế này đi, nếu ngươi rảnh rỗi không có việc gì làm thì đến phía đối diện đi, chính là nơi của đại lục Đạo Minh ấy, đến đó xem có địa mạch hay long mạch gì đó không... Nếu thấy thuận mắt thì phân tách vài dòng rồi mang nó về đây.”
Tả đại sư kết luận: “Có một câu nói rất hay, ôm cỏ đánh bắt thỏ, tiện thể ấy mà, gẩy sh*t bới khoai lang, tiện thể bắt châu chấy ấy, thuận đường làm luôn.”
Tiểu Long mở to đôi mắt to tròn nói: “Đạo Minh?”
“Đúng rồi, chỉ cần là của bên kia, cho dù ngươi mang về bao nhiêu cũng đều đương nhiên cả, đều sẽ có thưởng có lương hết.”
Tả Tiểu Đa điên cuồng hứa hẹn.
Tiểu Long hai mắt lập tức sáng như sao: “Giọt mát mát?”
Tả Tiểu Đa nói: “Đương nhiên, giọt mát mát, rất nhiều giọt.”
Tiểu Long lập tức phấn khích đến mức vọt một cái chạy ngay ra ngoài.
Lắc đầu vẫy đuôi, ngửa mặt lên trời hét to thật to, nhảy múa tung tăng, uốn éo hết cả đoạn đường.
Giọt mát mát, ta tới đây!
Tả Tiểu Đa đổ mồ hôi hột.
Sau đó thầm nhắn nhủ bản thân nhất định phải kiếm ra nhiều điểm khí vận một chút!
Nếu không...
Khát vọng của Tiểu Long đối với giọt mát mát còn dai dẳng hơn khát vọng giàu sang phú quý của mình, còn cấp thiết hơn, còn khắc cốt ghi tâm hơn, còn phải biến nó thành hành động với mức độ nhanh nhất lớn nhất, lời hứa ta nói hôm nay không biết là phúc hay họa nữa!
Duy nhất một chuyện nhất định phải làm đó là phải càng thêm nỗ lực để xem tướng cho người ta, haizz, hôm qua làm ầm ĩ một trận ở thành Bạch Sơn, sao lại quên mất xem tướng cho mấy người kia chứ? Là vận mệnh sống chết của hàng vạn người đấy...
Tất cả đây chính là tai họa đổ máu có thực, ngay lập tức đến đấy.
Sao lại quên được cơ chứ...
Đây chính là minh chứng sống cho việc vào sơn bảo mà lại tay không ra về đây mà, phung phí của trời, lỡ mất cơ hội tốt!
Tả Tiểu Đa vừa lắc người đã ra khỏi Diệt Không Tháp.
Đột nhiên cảm giác phía bên kia sát khí đằng đằng, tà khi xung thiên, dáng vẻ thần khí lạnh lẽo hung tàn tràn ngập đất trời của Tả Tiểu Niệm.
Trong lòng bất giác kinh ngạc không thôi.
Luồn đi lẹ.
Phía bên kia.
Nhóm Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, còn cả tất cả giáo viên nhân viên của Cao Võ Ngọc Dương, tất cả mọi người đều tập trung ở vị trí rất bí mật trước mặt, cùng với sự che chắn của trận pháp của Lý Thành Long, và sự tương trợ với trận pháp tinh vi của lão hiệu trưởng Hàn Vạn Khuê, thế giới bên ngoài hoàn toàn không phát hiện ra một nơi như thế này, không ngờ lại có thể giấu nhiều người như vậy.
Nhưng bây giờ, lồng khí bí mật của trận pháp đã trực tiếp bị phá vỡ.
Bồ Quan Sơn, Quan Sơn Hà và hai tu giả Phi Thiên khác đều đang khoanh tay đứng trên không trung, quan sát đám đông bên dưới. Cùng với một nụ cười mỉa mai như “cuối cùng đã bắt được các ngươi” treo trên mặt.
Trên mặt đất, bạch y của Tả Tiểu Niệm bay phấp phới, mái tóc dài tung bay, tay cầm Đoạt Linh kiếm, khí tức lạnh lẽo ngút trời, dáng vẻ lạnh lẽo ngập tràn.
Lý Thành Long, Dư Mạc Ngôn và những người khác đều được trang bị vũ khí, sẵn sàng nghênh chiến.
Giọng nói của Tả Tiểu Niệm lạnh lùng vang lên: “Muốn đánh nhau thì xuống, đứng trên cao kia giả thần giả quỷ, dọa được tên nào hả?!”