Lão đại trước tiên là dụ dỗ hắn đánh cược, sau đó khiến cho hắn lấy đồ tốt ra, đến lượt mình thì vắt cổ chày ra nước.
Thứ người này lấy ra đã định trước là không lấy lại được rồi.
Ài, ngươi chém gió cả nửa ngày, lấy ra tiền đặt cược, chém đến mức gió bay phần phật, sau đó ngươi xoay người nói ta không đáng cược nữa.
Thử hỏi ai có thể không cần mặt mũi đến bực này?
Có lẽ có người có thể. Ví dụ như Tả Tiểu Đa, da mặt hắn dày tới nỗi có thể kéo xuống rồi nhét vào trong túi áo ấy chứ.
Lại ví dụ như Lý Thành Long, nếu như vì giết địch mà tự tổn hại bản thân thì không được, có mất mặt cũng không được tạo thành loại khả năng này.
Thế nhưng loại đệ tử đại tộc thế gia giống như Vân Phiêu Lưu tuyệt đối không thể làm ra chuyện mất mặt được.
Vân Phiêu Lai đứng ở một bên cả giận nói: “Rõ ràng là ngươi hỏi anh của ta: Đánh cược thế nào? Câu này chính là do ngươi hỏi đấy!”
Tả Tiểu Đa nói: “Câu này ta khẳng định là phải hỏi, ta xem tướng có chuẩn hay không, đây chẳng phải chính là tiền cược của ta hay sao? Các ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Ta hiểu rồi, ý của các ngươi là đánh cược xem ta xem có chuẩn hay không. Vậy cũng được, các ngươi cho ta viên Đại Đạo kim đan này trước coi như là tiền quẻ, sau đó ta lấy thứ khác ra đánh cược với các ngươi xem ta xem có chuẩn hay không, như vậy cũng coi như là công bằng hợp lý đúng không?”
Vân Phiêu Lai trợn trừng hai mắt, đầu óc quay mòng.
Sao, sao viên Đại Đạo kim đan này lại biến thành vật phải cứ thế cho không ngươi rồi?
Sao, sao sự tình lại đột nhiên bẻ ngoặt đến bước này rồi?
Con mịa nó coi như là thần chuyển ngoặt thì cũng không thể ngoặt như thế được đâu.
Tả Tiểu Đa nói: “Vừa nãy là đang nói về tiền quẻ, chết rồi không có cách nào trả được, sau đó anh ngươi mới nói đến Đại Đạo kim đan này đúng không? Cũng tức là, viên Đại Đạo kim đan này chính là tiền quẻ, tiền xem bói cho các ngươi, logic trong này không có vấn đề gì đúng không? Hơn nữa đây còn là tiền quẻ của tất cả mọi người, có phải vậy không? Chính là đạo lý này phải không?”
“Các ngươi cứ cẩn thận suy xét, cẩn thận cân nhắc.”
“Các ngươi nghĩ mà xem, cẩn thận nghĩ mà xem.”
“Những lời này đều do anh ngươi nói, cho dù hắn có chết cũng sẽ trả tiền quẻ, mà tiền quẻ chính là viên Đại Đạo kim đan này. Chết rồi cũng có thể trả tiền quẻ, đúng hay không?”
Tả Tiểu Đa buông tay, kỳ quái nói: “Ta thật sự không thể hiểu nổi các ngươi gây mất trật tự ở đây rốt cuốc là muốn nói cái gì? Chuyện có phải như vậy hay không các người tự xem lại mình xem?”
Đám người sau đó đều trầm tư suy nghĩ, trong đầu bọn họ một lần nữa nghĩ về lời nói của Tả Tiểu Đa và Vân Phiêu Lưu.
Bao gồm cả bản thân của Vân Phiêu Lưu cũng vậy.
Sau đó đám người đột nhiên phát hiện ra một điều: Tất cả lời nói Tả Tiểu Đa đều là sự thật, mỗi câu mỗi chữ hoàn toàn không hề hạ giá!
Đại Đạo kim đan này quả thật chính là tiền quẻ!
Trong việc này có vẻ như không có góc khuất gì cũng không có đánh trống lảng..... Chẳng lẽ là do chúng ta nghĩ nhiều rồi?
Thậm chí ngay đến bản thân Vân Phiêu Lưu cũng ngây ngẩn cả người.
Rốt cuộc ta rơi vào cái tròng này từ lúc nào?
Ta nghĩ thế nào cũng không ra…Không thể nhớ rõ ràng nhỉ?
Lý Thành Long ở đằng sau mặt không biểu tình, thế nhưng trong lòng hắn kì thực đã cười muốn đau cả bụng.
Các ngươi tưởng rằng Tả lão đại trước giờ không nói lý là bởi vì hắn không có tài ăn nói à?
Hắn chỉ là lười mở miệng mà thôi; Tả lão đại luôn cho rằng, có thể động thủ thì cũng không cần bức ép làm gì.
Nếu như sớm muộn đều phải động thủ thì khỏi cần đấu võ mồm làm gì!
Đây chính là phong cách từ trước đến nay của Tả lão đại.
Hắn không nói đạo lý cũng không phải là không nói lại được, mà hắn cho rằng như vậy vốn không cần thiết!
Nhưng mà cái phong cách này có thể thay đổi vì lợi ích, ví dụ như hôm nay hắn đến đây vì lợi ích, còn có viên Đại Đạo kim đan kia đã đủ giá trị để tài ăn nói của hắn lên sàn!
Nếu có ai thật sự cùng Tả lão đại tranh luận, đều sẽ không biết lúc nào mình mơ mơ hồ hồ mà lọt hố của hắn.
Một màn hôm nay chính là minh chứng tốt nhất!
Đây là kinh nghiệm mà Lý Thành Long tổng kết được sau việc mỗi ngày cãi nhau với Tả Tiểu Đa.
Ngay cả một Nhất Đại Quân Sư như ta còn khó có thể nói lại được hắn, thua nhiều thắng ít, tỷ lệ thắng được hắn ít đến đáng thương... Huống hồ là mấy tiểu tử các ngươi!
Cả đám các ngươi bây giờ đã mở rộng tầm mắt xem đến ngốc rồi chứ gì?
Đầu óc Vân Phiêu Lưu cảm thấy vô cùng rối rắm, sau một lúc hắn mới hiểu rõ được, giận dữ nói: “Đại Đạo kim đan trả tiền quẻ này là đợi ngươi xem tướng chuẩn xác mới giao ra, hiện tại làm sao có thể đưa ngươi được?”
Tả Tiểu Đa nói một cách đương nhiên: “Đúng vậy, ngươi nói đúng, ta xem quẻ chuẩn xác chính là của ta, theo ta hiểu chính là vậy đó, vừa rồi không phải ngươi nói rằng viên Kim Đan này là tự do, tự chủ, trừ phi đạt đến được tiêu chuẩn của chủ sở hữu hiện tại mới coi là hoàn thành mục tiêu, ta đều đã công nhận điều đó rồi! Nhưng bây giờ các ngươi bảo ta nhất định phải lấy ra thứ khác để đánh cược...Đây lại là đạo lý gì vậy?”
Vân Phiêu Lưu: “......”
Tả Tiểu Đa ngắt lời: “Chỉ cần ta xem quẻ này chuẩn xác, Đại Đạo kim đan này chính là của ta rồi nha! Nếu như ta lại lấy những vật khác ra đánh cược với đồ của ta thì ta không phải là đồ ngốc rồi sao? Ta đã nói với ngươi rồi, ta thích nhất là đọc sách, đọc rất nhiều, ngoại trừ các trang mạng không chính thức là ta không xem thôi, ngươi không lừa được ta đâu!”
Vân Phiêu Lưu á khẩu mãi một lúc vẫn không nói được gì.
Đằng sau, Lý Thành Long và Cao Xảo Nhi đều cúi đầu, Cao Xảo Nhi nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Đây chính là công tử thế gia của Đạo Minh sao? Thực tế...... phải thừa nhận là...... Cái tri thức này, đầu óc này......Cái gọi là công tử thế gia của Đạo Minh này, cũng chỉ có vậy!”
Lý Thành Long xém chút bật cười.
“Nhưng ngươi cũng phải có mệnh mới lấy được!” Vân Phiêu Lưu hung hăng nói.
“Ta có mệnh nã hay không là việc của ta. Nhưng viên Kim Đan này, chính là tiền quẻ, việc này là không thể thay đổi!”