Hắn tự mình cười lạnh, nói: “Đại Đạo kim đan, là kim đan có cập bậc cao nhất được lưu truyền trên cõi đời này. Loại kim đan này, bắt đầu từ thời khắc luyện thành trở đi đã có sinh mạng, có ý thức, đồng thời còn là vật không thuộc sở hữu của ai, tự do tồn tại.”
“Thế nhưng thân là người sở hữu hiện tại thì có thể hạ lệnh cho nó: hoặc là để người sử dụng, hoặc là trực tiếp nổ tung. Cả một đời của Đại Đạo kim đan tuy rằng ai cũng có thể hạ lệnh cho nó, thế nhưng nó chỉ có thể tiếp thu mệnh lệnh đầu tiên kể từ khi ra đời.”
“Viên kim đan trong tay ta này, chính là Đại Đạo kim đan.”
“Đại Đạo kim đan không có mấy công dụng như khôi phục vết thương, đề cao tư chất, mở rộng Thần Hồn,v.v…, thế nhưng một khi ngươi đến cảnh giới Phi Thiên, cần lựa chọn con đường đại đạo phía trước.”
“Rất nhiều cao thủ Phi Thiên cũng là bởi vì chọn lầm con đường ở bước này, thế cho nên thành tựu cả đời cũng chỉ dừng lại ở Phi Thiên. Bọn họ rất khó có tinh tiến chỉ bởi vì con đường tiến lên của bọn họ đã không còn nữa rồi, lựa chọn lúc ban đầu của họ là lựa chọn sai lầm!”
“Cũng chính là kém một bước này, đây cũng chính là điểm cuối trên con đường tu luyện, nhiều người bởi vậy mà ôm hận cả đời.”
“Mà chỉ có tán tu có vận may tương đối tốt mới có thể chọn đúng con đường của bản thân, sau đó tiếp tục bước tiếp.”
“Nhưng loại tình huống này, đối với một số con cháu dòng chính của các gia tộc lâu đời mà nói thì không tồn tại. Thứ nhất, có người trước nghiệm chứng con đường có sẵn có thể đi. Thứ hai, cho dù không muốn đi con đường của các tiền bối trong gia tộc thì bản thân bọn họ cũng có thể dùng Đại Đạo kim đan để tìm kiếm con đường đại đạo của bản thân, hơn nữa còn là con đường thênh thang không xuất hiện sai lầm, hoàn toàn chính xác, hoàn toàn phù hợp.”
“Đây chính là công hiệu kỳ diệu của Đại Đạo kim đan.”
“Mà viên kim đan này của ta, là Đại Đạo kim đan hoàn chỉnh, chưa từng tiếp nhận bất cứ mệnh lệnh nào.”
Vân Phiêu Lưu ngạo nghễ nói: “Cho dù sau này ta có tan xương nát thịt, đi đời nhà ma, nhưng chỉ cần hiện tại ta hạ mệnh lệnh thì nó sẽ đợi ở trong không trung, chờ đến khi chúng ta kết thúc đối quyết, ngươi thắng rồi, nó sẽ tự động đi đến bên cạnh ngươi, nhận ngươi làm chủ nhân, chờ một ngày ngươi sử dụng nó.”
“Tuy là ngươi không có khả năng hạ lệnh cho nó lần nào nữa, nhưng trên thực tế ngươi đã là chủ nhân của viên kim đan này, ngươi có thể lựa chọn tặng nó cho người khác, cũng có thể tự mình dùng.”
“Nếu như cuộc đánh cược này kết thúc, là tướng pháp của ngươi có chỗ sai, nó tự nhiên sẽ trở lại bên cạnh ta, ngươi có bằng lòng không?”
“Nghe cũng được đấy.” Tả Tiểu Đa ngoài miệng do dự, nhưng trong lòng đã đồng ý rồi: “Như vậy cũng được.”
Vân Phiêu Lưu cười lạnh, nói: “Vậy ngươi muốn dùng cái gì để đánh cược với Đại Đạo kim đan của ta?”
Vân Phiêu Lưu cũng rất trông đợi trận này, tất cả mọi người đều như nhau, có rất nhiều thứ đều đặt trong nhẫn không gian.
Mà rất nhiều người trước khi chết sẽ phá hủy nhẫn không gian của bản thân, ví dụ như nhẫn không gian của Vân Phiêu Lưu có chương trình tự hủy rất cao cấp, một khi rời khỏi chủ nhân sẽ tự động nổ tung.
Mà đồ vật bên trong đương nhiên thất lạc hoặc là tổn hại, chết cũng không để người khác nhặt được hời.
Mà Vân Phiêu Lưu đã sớm nhìn trúng nhẫn không gian của Tả Tiểu Đa. Hắn biết, phàm là người trong Nhân Tình lệnh, nhất là loại thiên tài tuyệt thế giống Tả Tiểu Đa, trên người nhất định có rất nhiều thứ tốt.
Dạng thiên tài như Tả Tiểu Đa, nhẫn không gian trên tay hắn có tỉ lệ rất cao cũng giống như nhẫn của mình.
Cho nên.
Nếu có thể dụ dỗ Tả Tiểu Đa tự mình lấy ra, đây không thể nghi ngờ chính là kết quả tốt nhất.
Cũng bởi vì suy tính như vậy nên Vân Phiêu Lưu mới có thể lấy ra Đại Đạo kim đan.
Có vật này làm mồi dụ, không tin Tả Tiểu Đa ngươi không động lòng.
Hơn nữa, dù sao thì ta cũng sẽ không chết.
Thế nhưng chỉ cần Tả Tiểu Đa ngươi lấy ra thứ tốt thì đừng mơ sẽ lấy lại được.
Hết thảy đều là của ta!
Tả Tiểu Đa hừ một tiếng, nói: “Bây giờ đang nói đến việc các ngươi định trả tiền quẻ của ta như nào chứ không phải là chuyện đánh cuộc giữa ta và ngươi. Ta và ngươi đánh cược gì chứ?”
Tả Tiểu Đa cười lạnh một tiếng: “Ngươi không để ta xem cho bọn họ, ta không xem nữa là được. Ta có lòng tốt cho các ngươi một đoạn duyên phận, hao tổn đống lớn tinh lực xem tướng cho các ngươi, bản thân việc này đã là trả giá rất lớn rồi có được hay không? Thế mà lại còn muốn ta lấy đồ ra để đánh cược với tiền quẻ mà lẽ ra ngươi nên trả cho ta, đây là cái đạo lý gì thế?”
Vân Phiêu Lưu trợn mắt há miệng: “Ngươi không lấy ra thứ gì?”
Tả Tiểu Đa lời lẽ chính nghĩa: “Vị huynh đệ này, ngươi nói vậy khiến người ta thấy khó hiểu. Lẽ nào ngươi chưa từng nghe nói xem tướng cho người khác là nhìn trộm thiên cơ, tiết lộ thiên cơ là chuyện lớn sao? Số mệnh của con người do trời quyết định, câu này chưa nghe qua bao giờ à? Nếu đã là ông trời quyết định, ta nói ra trước đương nhiên chính là tiết lộ thiên cơ. Ta đã trả giá lớn cho việc tiết lộ ý trời rồi, ngươi vẫn còn muốn ta tiếp tục trả giá lớn, trên đời này làm gì có đạo lý nào như vậy?”
“Tâm ôm ý tốt, xem kiếp trước kiếp này cho mọi người, sao đến lượt ngươi ta còn phải lấy ra đồ đạc đánh cược với ngươi thì mới có thể tiếp tục làm việc này? Chẳng lẽ ngươi xem tướng ngươi còn phải tự bỏ tiền của mình ra để xem cho người ta à? Ngươi đi tìm người làm việc gì đó cho ngươi, ngươi không cho người ta cái gì cả, người ta còn phải thối lại tiền thì mới có thể làm việc cho ngươi?”
Tả Tiểu Đa mặt đầy xem thường: “Người anh em này, đầu óc này của ngươi không phải là bị ngu đấy chứ?”
Lời này vừa ra, trong lòng người của cả hai phe đều có cân nhắc riêng, hơn nữa còn cùng sinh ra một loại cảm giác.
Đúng vậy, người ta đi xem tướng, vấn đề tiền quẻ tiền coi bói cũng cần phải suy xét chứ, Vân Phiêu Lưu thế mà lại muốn dùng tiền quẻ để đánh cược?
Đứa trẻ này không phải là bị ngu đấy chứ?
Bên kia Lý Thành Long cười thắt cả ruột.
Đứa nhỏ kia thảm quá.