Tả Tiểu Đa nói: “Ta chỉ là nhìn tướng mà nói chuyện, thấy cái gì ta nói cái đấy, từ trước đến nay không hề lừa dối các ngươi một câu nào. Còn về việc cái gì dọa người hay không hù dọa người, sau một hồi quyết chiến, tự nhiên sẽ có kết quả, có Đại Đạo kim đan làm chứng, có chuẩn hay không giờ nói lại không có ích gì, bây giờ chúng ta ở đây nói qua nói lại mới thật sự là thừa thãi.”
Phong Vô Ngân hung hăng gật đầu: “Tốt lắm tốt lắm, ta đây sẽ chờ cái gọi là Tướng Pháp Thần Thông của ngươi, xem cái lời suy đoán này tới cùng là có chuẩn xác hay không!”
Tả Tiểu Đa nói với Vân Phiêu Lưu: “Hiện tại việc xem tướng này đã kết thúc, ngươi có thể hạ lệnh rồi.”
Vân Phiêu Lưu vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, nói: “Nếu như không chuẩn xác thì sẽ thế nào?”
Tả Tiểu Đa cảm thấy có chút phiền nói: “Nếu như phán đoán của ta không chuẩn xác, cả người ta đây đều tùy ngươi xử trí, thế nào?”
Vân Phiêu Lưu lập tức mừng rỡ: “Quân tử nhất ngôn!”
“Tứ mã nan truy!”
“Tốt lắm, không phí lời nữa, hiện tại ta sẽ hạ lệnh xuống.”
Vân Phiêu Lưu mở bình ngọc ra, một đạo quang hoa lóe sáng, trong bình ngọc một viên Kim Đan chậm rãi bay lên, bản thân nó như thật sự có ý thức bay đến trước mặt Vân Phiêu Lưu dừng lại một cách lỗi lạc, trên viên đan lúc này mây mù mờ mịt, tỏa ra ánh sáng lung linh.
“Đại Đạo kim đan, nghe lệnh ta; Sau trận chiến này, nếu quẻ này ứng nghiệm, bên ta ngoại trừ bốn người bọn ta cùng với Quan Sơn Hà, tất cả đều không thể sống sót thì ngươi sẽ thuộc quyền sở hữu của Tả Tiểu Đa ở phía đối diện. Nếu như quẻ bói này không ứng nghiệm, ngươi sẽ ngay tức khắc bay trở về. Nếu có ai muốn cướp đoạt, ngươi lập tức tự bạo. Hiện tại, ngươi hãy ở một bên chiến trường đợi kết quả.”
Viên Kim Đan nhảy lên nhảy xuống ba lần, tựa như gật đầu hiểu ý, sau đó nó chậm rãi bay lên cách mặt đất trăm trượng, bay lơ lửng giữa không trung, khắp nơi đều là kim quang chói mắt!
Cái đồ chơi này thế mà lại thật sự có ý thức, thậm chí có thể phân biệt tình hình!
Quả nhiên bảo bối tốt!
Tả Tiểu Đa nhất thời hai mắt tỏa sáng.
Của ta!
“Bây giờ tới lượt ngươi!” Vân Phiêu Lưu nói.
Tả Tiểu Đa dứt khoát cười ha ha nói: “Lúc đó nếu như những gì ta xem trước đó có bỏ sót bất cứ điều gì, thì Tả Tiểu Đa ta sẽ tùy ý để Vân Phiêu Lưu xử trí! Đại Đạo chứng kiến, lời thề tuyệt không trốn tránh!”
Vân Phiêu Lưu cười ha ha: “Đủ thống khoái!”
Mắt thấy Đại Đạo chứng kiến lời thề đã được ký kết, Vân Phiêu Lưu không nhịn được cảm thấy vui vẻ hăng hái hơn hẳn.
Tả Tiểu Đa đại khái chính là vật sẽ nằm chắc trong tay hắn rồi!
Lần này ta lại lập được công lớn!
Đứng trong đội ngũ của Cao Võ Ngọc Dương, Lý Thành Long và Cao Xảo Nhi đồng thời im lặng.
Đúng là đồ ngốc.
Lý Thành Long và Cao Xảo Nhi nhìn nhau, hai người lập tức sinh ra một cảm giác thông minh ưu việt hơn người.
Văn vẻ của trò chơi này đã rõ ràng như vậy, thế mà người này lại không nghe ra.
Cả người Tả Tiểu Đa ta đều mặc cho Vân Phiêu Lưu xử trí.
Nhìn qua thì những lời này quả thật không có vấn đề gì.
Đừng nên xem nhẹ câu nói này, thực ra nó bao hàm hai tầng ý nghĩa; Một là, Tả Tiểu Đa ta đối phương có thể tùy ý xử trí. Thứ hai, ta giao ‘cả người’ ta cho ngươi, ngươi xử trí người này đi, ừm, mặc cho ngươi xử trí đấy!
“Rõ ràng là kinh nghiệm đấu đá trong xã hội này của hắn quá ít”. Sắc mặt Lý Thành Long vặn vẹo, còn có chút hận không thể rèn sắt thành thép.
“Đừng để lộ ra chân tướng, việc có liên quan đến Đại Đạo kim đan, chúng ta không thể khinh thường được đâu.” Cao Xảo Nhi nhắc nhở.
Lý Thành Long khinh thường hừ một tiếng: Với cái biểu hiện bây giờ của hắn thì cho dù ta truyền âm cho hắn trực tiếp nói rõ sự tình, đoán chừng hắn cũng sẽ không hiểu ra nổi, còn cái gì mà thiên cơ bất khả lộ!
Cao Xảo Nhi có chút suy nghĩ rồi nói: Lời này ngược lại vô cùng chính xác. Tên kia chính là đồ ngốc!
Ở bên kia đã lập xuống định ước.
Tả Tiểu Đa nhìn kỹ lại một lần, xác định không có sai sót gì thì quay người đi trở về. Trong quá trình hắn trở về cũng tranh thủ dựng mắt liếc nhìn tướng mạo của đám người Cao Võ Ngọc Dương bên mình một lượt.
Trong lòng cũng yên tâm hẳn.
Trên mặt mỗi người đều là bừng bừng sức sống, hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào cho thấy sẽ bị tổn thất đến sinh mạng.
Xem ra bên kia, coi như coi là thật có người hộ đạo, cũng chỉ vẻn vẹn là bảo vệ an toàn tính mệnh, cũng không thể làm được nhiều hơn!
Nếu là như vậy, thì dễ làm hơn nhiều rồi.
Nghĩ vậy hắn lắc mình một cái, một lần nữa quay về tới trước mặt Quan Sơn Hà, cười ha ha: “Trận đấu đầu tiên! Trước đóc chúng ta đã sớm nói rõ đây là trận chiến sinh tử, không được ỷ đông hiếp yếu, không được thấy sắp thua cuộc mà làm gì chơi xấu với người còn lại! Bên này các ngươi hẳn là tuân thủ quy tắc của trận chiến này chứ?”
Đều không thể động đậy nha!
Đối với việc này Tả Tiểu Đa vẫn không quá yên tâm, lại nói thêm một câu: “Các ngươi đứng yên đừng nhúc nhích, ta muốn dùng Máy Sấy Đại Địa thổi các ngươi đã!”
Vân Phiêu Lưu cười ha ha: “Chỉ sợ rằng các ngươi mới là không tuân thủ quy tắc trước!”
“Một lời đã định!”
“Tứ mã nan truy!”
“Sinh tử quyết chiến!”
“Tất cả đều nghe theo mệnh trời!”
“Sống hay chết cũng sẽ không hối hận!”
“Thắng hay bại cũng không oán thán!”
“Tốt!”
Tả Tiểu Đa lớn tiếng nói: “Hôm nay,Thiết Quyền công tử Tả Tiểu Đa ta xin lĩnh giáo Phi Thiên cao chiêu của Quan Sơn Hà Phó thành chủ tại đây!
Nói rồi, Tả Tiểu Đa một cước trước sau thật sự bày ra tư thế quyền pháp nghênh chiến.
Hai bên vô số người bắt gặp được một màn này, gần như đồng thời thở phào một hơi.
Nói qua nói lại lâu như vậy, cuối cùng cũng chính thức bắt đầu trận đấu rồi!
Quan Sơn Hà tay ôm quyền nói: “Mong được chỉ giáo!”
Sắc mặt Tả Tiểu Đa trở nên nghiêm túc nói: “Mời!”
“Mời!”
Trên bầu trời lúc này bão tuyết vốn đã dừng lại lần nữa rơi xuống, thật nhiều bông tuyết cứ thế mà rơi xuống dày đặc.
Gió từ phương Bắc gào thét thê lương, rít gào thảm thiết!
Ở phương xa, bụi tuyết bay ào ạt bay lên che phủ toàn bộ đất trời!
Tạo thành không khí này thật sự vô cùng tốt, chính là một cái phong cảnh thích hợp cho một trận sinh tử quyết chiến như vậy.