Hây!
Tả Tiểu Đa nhảy lên một cái, một quyền Tuyết Lôi Chi Thế kết hợp lại, ngang nhiên xuất kích.
Quan Sơn Hà hét lớn một tiếng: “Chiêu hay!”
Trường kiếm lóe lên ánh sáng, kiếm khí lan tỏa ra tứ phía cứ vậy mà trực tiếp phóng tới!
Một tiếng ầm vang, hai người đã đánh nhau thành một đoàn, nhưng tuyết lớn đầy trời, bụi tuyết mờ mịt, giữa sân đấu chỉ nhìn thấy một trận lốc xoáy xoay vòng, cho dù là người có tu vi cao đến đâu thì tại cái không gian tuyết bay ngập trời này cũng không thể nhìn thấy bóng của hai người đang giao chiến!
Cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng hia người đối chiến ầm ầm vang không ngừng vang lên, là bằng chứng cho thấy trận chiến này đang vô cùng kịch liệt.
“Đánh nhau thật là kịch liệt!”
“Nhưng Quan Sơn Hà đã rơi xuống thế hạ phong.”
Vân Phiêu Lưu thở dài.
“Sao lại nói vậy?”
“Ngươi không thấy bụi tuyết này đều đã nhào qua chỗ chúng ta rồi sao? Cho đến lúc này cũng chưa từng thổi qua bên kia lấy một lần? Đây không phải nói rõ là Tả Tiểu Đa đã áp đảo được Quan Sơn Hà rồi sao.”
Vân Phiêu Lưu cảm thấy em trai mình chính là một tên ngốc, loại vấn đề này còn cần phải hỏi sao?
“Nhưng bụi tuyết này cũng không nói lên điều gì đi? Không chừng do gió lớn thổi qua đây thôi...... Sao gó thổi lại càng lúc càng lớn rồi... ui!” Vân Phiêu Lưu vừa mở miệng nói chuyện thì bị một đoàn tuyết bay vào miệng.
Nhìn kĩ mà xem.
Vân Phiêu Lưu chăm chú nhìn: “Tả Tiểu Đa người này quả thật phi thường, nếu không phải ta dùng việc đánh cược này lừa gạt hắn, chỉ sợ...... Chúng ta thật sự không phải là đối thủ của hắn.”
“Ngươi lừa gạt hắn?”
“Đương nhiên rồi!”
Vân Phiêu Lưu dương dương tự đắc giải thích chiến công của mình một cách kĩ càng, thế cục mình bày ra đạt thành công, nếu như không chia sẻ cảm giác khoái cảm này cho người bên cạnh mình, vậy chẳng bằng hắn tận hưởng vinh quang, không để người khác biết đến cái phong thái này.
Dưới cái miệng lưỡi uyển chuyển vạn phần của hắn, tất cả những người nghe hắn nói đều rất tán thành điều này, quả nhiên là Vân công tử của chúng ta lừa Tả Tiểu Đa rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dùng Đại Đạo kim đan làm mồi nhử, loại chuyện quyết đoán như vậy, quả thực không phải người bình thường nào cũng có.
Người thừa kế mà mấy đời thế gia bồi dưỡng ra quả nhiên không tầm thường, nhìn thế này thật sự là cũng quá đủ.
“Aaaa!”
Tả Tiểu Đa hét lên một tiếng rồi đột nhiên phóng người lên bay giữa không trung, một đường phi thẳng vào trời tuyết xuyên qua tầng mây.
Gió phương Bắc gào thét một lúc rồi chính tại thời khắc này thổi mạnh đến cực hạn!
Tả Tiểu Đa hét lớn một tiếng: “Quan Sơn Hà! Ngươi hãy xem chiêu thức mạnh nhất của ta đây—— Hanh Đạt Hanh Đát kiếm!
Quan Sơn Hà rống to một tiếng, người cùng kiếm hợp thể xông thẳng lên trời: “Xem ta đây....”
Tiếng gió gào thét càng lúc càng thê lương, tuyết bay đầy trời như lông ngỗng trắng xóa, tầm mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía hư không.
Thân ảnh thấp thoáng của Quan Sơn Hà xông thẳng lên bầu trời, lập tức xuất hiện sau lưng Tả Tiểu Đa, mà trong tay Tả Tiểu Đa lúc này bỗng nhiên xuất hiện một thứ vô cùng kỳ quái!
Chính là —— Máy Sấy Đại Địa!
Ngón tay hắn ấn nút, hét lớn một tiếng: “Lợi hại đấy! Tiếp chiêu đi....”
Mọi người ở dưới giờ phút này vẫn đang nhìn nhau tự hỏi, có một số người đang ghé đầu lại nói chuyện với nhau: “Kiếm lúc nãy của Tả Tiểu Đa gọi là gì cơ? Hanh Đạt Hanh Đát kiếm? Chúng ta không nghe nhầm đấy chứ?”
“Ta cũng là lần đầu nghe đến tên này...... Nhưng cái chiêu thức mạnh nhất này là ở đâu mà có? Chúng ta chắc là nghe nhầm rồi ấy? Gió lớn quá!”
“Ngươi nghe được là cái gì thế?”
Ta còn đang phân tích......
Chắc chắn không phải là Hanh Đạt......
Nhưng kia rốt cuộc là cái gì vậy......
Tả Tiểu Đa giờ phút này đang ở giữa không trung nhấn xuống nút khởi động Máy Sấy Đại Địa, một đường hắc khí không tiếng động xuất hiện phóng ra, bay về phía đối diện!
Để đảm bảo toàn công Máy Sấy Đại Địa được Tả Tiểu Đa phát động bốn lần liên tiếp!
Phốc!
Phốc!
Phốc!
Phốc!
Bốn đường hắc khí này trước sau dung nhập vào gió tuyết mênh mông!
Phù!
Phù!
Phù!
Phù!
Từng đợt hắc khí giống như có một con thú tuyệt thế hung ác đang bay lượn trên không trung, liên tiếp phóng ra từng đợt không khí nồng nặc bốc lên.
Gió Bắc vẫn đang gào thét, Tả Tiểu Đa tiếp tục xoay vòng trong không trung, từng cỗ thủy triều đều tụ lại bên người, đợi thời cơ mà bộc phát!
Giờ phút này Bồ Quan Sơn đang đứng ngay phía trước trận doanh bên này của thành Bạch Sơn.
Hắn ác độc ngẩng mặt nhìn lên không trung, cầm thanh kiếm cuối cùng còn sót lại trong tay, nghiến răng nghiến lợi......
Sương mù đen nhàn nhạt xen lẫn trong trận tuyết lớn đập vào mặt Bồ Quan Sơn – người đang đứng ngay hàng đầu tiên, hoàn toàn là đứng mũi chịu sào.
Bồ Quan Sơn chỉ cảm thấy có chút ngứa ngáy thì không khỏi nhíu mày.
Nhưng hắn càng về sau càng cảm thấy ngứa ngáy, theo bản năng mà đưa tay ra gãi, kết quả một cái gãi ấy thế nhưng lại gãi xuống một tròng mắt của hắn.
Tiếng hét thảm thiết lúc này chưa kêu được một nửa thì cái cằm của hắn cũng đã không nhịn được mà rớt xuống.
Gió Bắc vẫn thổi......
Không còn đầu.
Không còn cổ.
Không còn vai.
Ngay cả lồng ngực cũng không còn......
Qua một thời gian, gió bắc lạnh thấu tim gan đã thổi cả người hắn thành tro bụi......
Một Bồ Quan Sơn nức tiếng một thời của thành Bạch Sơn cứ như vậy mà không một tiếng động hóa thành tro bụi......
Hô hô......
Mà lúc này sau lưng Bồ Quan Sơn không ngừng có người kêu lên: Thật là ngứa ngáy......
Nhưng hai chữ này đã biến thành câu nói cuối đời của những người này.
Đột nhiên đám người Vân Phiêu Lưu cảm thấy khác thường, bọn họ cũng đang cảm thấy ngứa, nhưng bọn họ có khí vận trên người, bảo bối bảo vệ, có thể coi là dùng mức độ mạnh nhất để chống cự lại sự xâm nhập của Máy Sấy Đại Địa, vậy nên cũng không xuất hiện tình trạng gì hết.
Nhưng linh cơ võ giả lại xúc động theo bản năng mà quay đầu nhìn lên, vừa hay lại thấy được một cảnh tượng khủng khiếp đến mức cả đời này bọn họ khó có thể quên được.
Bọn họ nhìn tất cả nhân mã thành Bạch Sơn, còn có hộ vệ cấp bậc Phi Thiên bên cạnh mình......
Hộ vệ Phi Thiên đấy!
Tất cả mọi người vốn dĩ đã xếp thành một đội ngũ chuẩn bị chiến đấu một cách chỉnh tề, đột nhiên từng người một không biết như thế nào đều trở nên thối rữa, sụp đổ rồi hóa thành tro bụi!