Quả thực là tiến bộ vô cùng to lớn.
Sau đó hắn nhìn về phía đám người......
“Quyết chiến đã kết thúc rồi mà, biểu cảm trên mặt các ngươi là ý gì vậy?”
Tả Tiểu Đa thản nhiên mà quay về rồi kinh ngạc nói: “Chúng ta một người cũng không tổn hại gì, kế hoạch toàn thắng...Ừm, mặc dù không đoạt được chiến lợi phẩm gì, cũng không thể xem là kế hoạch toàn thắng, nhưng vẫn đã đánh bại đối phương giành được chiến thắng, các ngươi lẽ nào không cram thấy vui vẻ, muốn reo hò, rồi nhảy lên để ăn mừng thắng lợi sao? Sắc mặt mấy người các ngươi giống như chúng ta bị đánh bại vậy?”
Con mắt của lão hiệu trưởng Hàn Vạn Khuê trợn chừng lên, mặt mũi trắng bệch nói: “Đều...... đều chết cả rồi? Đúng đúng...... đã diệt toàn quân phía đối diện rồi sao?”
“Đúng vậy nha.”
“Thật sự...... Đều đã chết hết rồi? Đều...... Cứ như vậy...... mà chết?”
“Phải đó.”
“Này đây....đây làm sao..... sao có thể như vậy...”
Lão hiệu trưởng đều không còn lời nào để nói nữa rồi.
Một thành Bạch Sơn danh chấn một phương, cứ như vậy mà biến mất.
Tất cả người của thành Bạch Sơn đều chết sạch!?
Cho tới bây giờ hắn mới hiểu được dụng ý của kế hoạch tất cả đều quyết chiến mà hôm qua Tả Tiểu Đa định ra, hóa ra.... là như vậy!
Thật cay độc!
Thật sự rất cay độc nha!
Hóa ra Tả Tiểu Đa này đã sớm có ý định này rồi.
Cái gì mười trận quyết thắng, cái gì toàn viên hỗn chiến, tất cả nói chuyện hành động, tất cả tiền đặt cược...... Kỳ thật cũng là vì làm nền cho cái mục đích khiến tất cả kẻ thù đều tập trung lại một chỗ rồi tiện thể một tay chém giết, gọn gàng, sạch sẽ trơn tru.
Nhớ tới đủ loại động tác kia của Tả Tiểu Đa, lão hiệu trưởng nhìn mà có chút than thở.
Hắn dùng các loại ngôn ngữ, ám chỉ, làm cho đối phương chẳng những đồng ý kế hoạch này, còn tích cực cố gắng trù bị, càng làm cho đối phương sợ không có cơ hội báo thù, mang theo tất cả người của phe mình đến, bộc lộ ra tất cả sức chiến đấu vốn có mà đến!
Ai không biết lại thấy Tả Tiểu Đa cần bọn họ, mong đợi bọn họ làm điều đó.
Sau đó...... Sau đó thì cảnh tượng trước mắt xuất hiện.
Sau đó điều kỳ quái nhất chính là...... Việc này cũng không phải do Tả Tiểu Đa đơn phương đề ra, mà là...... Đối phương chủ động tới quyết chiến!
Việc này chính là không còn nghi ngờ gì nữa.
Dù sao cũng là bên kia chủ động muốn quyết chiến, bên này bị động nghênh chiến lại, cho dù có nói như thế nào đi nữa hay là có âm mưu gì thì cũng nên là bên kia có mới phải!
Nhưng mà ai có thể ngờ được là Tả Tiểu Đa thế nhưng lại phản sát.
Hiện tại một khoảng Bạch Đầu Sơn rộng lớn đã biến thành một khe rãnh màu đen thật lớn!
Chưa nói đến con người, ngay cả dãy Bạch Đầu Sơn quanh năm tuyết phu trắng xóa cũng chỉ trong một khoảnh khắc liền trực tiếp sụp xuống cả trăm mét!
Nhưng đây là thủ đoạn và chiêu thức mà người bình thường có thể dùng sao?
Đoàn người Tả Tiểu Đa, còn thế lực thứ ba mà đám người Cao Võ Ngọc Dương không biết rõ, bốn người ấy lúc này đang đứng trên không mắt thấy được một màn này toàn thân đều phát run đến lẩy bẩy.
Đây là bốn vị tuyệt đỉnh cao thủ...... hai người trong số đó đến từ Bắc Quân, hai người còn lại đến từ......
Nhưng bốn vị tuyệt đỉnh cao thủ này bây giờ đang sốc toàn tập, toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tròng mắt dường như muốn rơi từ hốc mắt ra ngoài.
Đậu đen rau muống, đây là cái thủ đoạn gì thế?
Vậy mà còn cần phái chúng ta đến bảo vệ tên gia hỏa này?
Nếu thật sự cần phải bảo vệ thì ai bảo vệ ai mới phải?!
May mắn chúng ta sợ bị phát hiện nên chỉ đứng ở cao, nếu chẳng may cơn gió kia thổi qua đây...... không biết chúng ta còn sống hay không?
Lúc đấy chỉ sợ nếu lựa chọn ẩn thân đi xem thì có khi bọn họ hiệ giờ đều đã tan thành tro bụi rồi biến mất......
Quá nguy hiểm!
Nếu chẳng may xuống thấp hơn một chút, chẳng may đứng xa chính diện hơn một chút...... Thì chẳng phải bây giờ đã không còn đứng đây nữa rồi sao!
Nếu như nói người đã chết rồi, thì chẳng bằng bảo biến mất rồi, không còn dấu vết, lần này xem như kinh diễm vượt qua cả những lý thuyết được truyền lại trong sách vở!
Trong lòng tất cả những người có mặt tại đó rúng động, đám người Cao Xảo Nhi từng nhìm thấy việc này trong thời gian huấn luyện thì biểu hiện bình thường hơn một chút, nhưng sắc mặt của từng người bọn họ vẫn có chút trắng bệch, trong lòng không khỏi run sợ vài phần.
Cái thứ này thật sự nhìn thấy một lần là có thể quen với nó.
Sự thật phải là gặp một lần liền rúng động một lần, gặp một lần kinh hãi một lần!
Vợ chồng Độc Cô Ngọc Thọ và La Diễm Linh nắm tay nhau, thật vất vả mới cảm giác được trên đùi mình tăng thêm mấy phần khí lực, run rẩy đi tới nói với Hàn Vạn Khuê: “Lão hiệu trưởng, xem ra sự kiện lần này, đã qua rồi, tất cả đã kết thúc......”
m thanh của lão hiệu trưởng run rẩy: “Đúng vậy.... Kết thúc...... Kết thúc...rồi? Hả?”
Lão đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Hả? Kết thúc rồi......
Thầy Lý Vạn Thắng đứng bên cạnh đã hoàn toàn phát ngốc tại chỗ.
Miệng mở rộng, lẩm bẩm nói: “Xong rồi....”
“Haizz.”Mặt mày lão hiệu trưởng hiền lành nói: “Chính ra hôm nay chúng ta cũng khá là may mắn ha, thầy Lý, cái này theo cách nói của các ngươi gọi là gì ấy nhỉ? Nằm không cũng thắng? Đúng vậy, chính là nằm không cũng thắng.”
Thầy Lý dường như muốn khóc lên: “Ta không muốn nằm không cũng thắng tí nào......”
Ta thật ra còn muốn bỏ mạng tại đây......
Hơn nữa bây giờ ta còn muốn chết hơn......
Lão hiệu trưởng chời cả nửa ngày không nghe thấy hắn đáp lời liền quay đầu lại, cười hiền lành với thầy Lý Vạn Thắng vốn đang ngây người như ngỗng: “Thầy Lý, việc này đã qua đều đã kết thúc rồi...... Chúng ta cũng trở về thôi.”
Sau khi nghe vậy Lý Vạn Thắng trong nháy mắt từ trong trạng thái kinh hãi tột độ biến thành cả người cứng ngắc lại!
Hắn vừa rồi chỉ là theo bản năng nhắc tới, thậm chí đều không hề suy nghĩ nói tiếp chính là ai......