Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1686 - Chương 1685: Các Ngươi Đây Là Gây Ra Việc Lớn Rồi! (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1685: Các ngươi đây là gây ra việc lớn rồi! (2)

Cảm giác bây giờ của hắn chỉ có một.

Đó chính là khóc không ra nước mắt.

Ta đây là...... Mới thoát ra khỏi một cơn ác mộng, lại bước vào cơn ác mộng thứ hai!

Mà các ác mộng thứ hai này dường như còn không dễ dàng thoát ra!

Có lẽ nào phải dính lấy nó cả đời?!

Làm sao bây giờ?

Mọi thứ vẫn đang tiếp diễn.

Vô cùng gấp gáp!

Lần này thật sự là cực kì cấp bách!

Thầy Lý Vạn Thắng hiện tại không khác sợ hãi đến mức muốn tè ra quần là mấy, cả người đơ cứng!

Nhìn khuôn mặt lão hiệu trưởng tươi cười hiền lành, Lý Vạn Thắng càng thêm gấp gáp, môi mặt trắng xanh, toàn thân run rẩy, ánh mắt né tránh, cúi đầu khom lưng, mang theo dáng vẻ lấy lòng mà nói: “Hiệu trưởng, ta là người cực kì cực kì trung thành với ngài đó......”

“Ha ha ha...... Không dám nhận, ta đây chỉ là một lão vương bát đản lạm dụng chức quyền, dùng người không đúng chỗ, lấy việc công làm việc tư, vậy nói thẳng ra chính là cặn bã...... Cũng xứng có người trung thành với ta sao?”

Lão hiệu trưởng cười cực kì hiền lành: “Vạn Thắng à, những năm này thiệt thòi cho ngươi rồi, ta đây rất xin lỗi ngươi. Đợi sau khi trở về, ta sẽ cẩn thận suy nghĩ một chút, nên sắp xếp ngươi vào chỗ nào thì hợp lí? Ta nhất định sẽ cố gắng đền bù cho ngươi, chăm sóc ngươi thật tốt!”

“Hiệu trưởng!”

Lý Vạn Thắng bịch một tiếng liền ôm lấy đùi hiệu trưởng, nước mắt nước mũi ròng ròng: “Ta cũng không phải cố ý mà...... Hiệu trưởng, bao nhiêu năm qua ta đổ qua máu cho Tinh Hồn, ta bán mạng vì Viêm Võ, ta cống hiến bao nhiêu cho Cao Võ Ngọc Dương, Tết năm ngoái ta còn tặng ngài hai cái bàn… Hiệu trưởng ngài đại nhân đại lượng, coi ta là đồ bỏ...... vứt đi. Xin ngài tha mạng cho ta......”

“Ha ha ha...... Không đến mức đấy không đến mức đấy đâu, ngươi làm sao ngay đến cả câu tha mạng đều nói ra rồi, ngươi giờ đang ở dưới trướng ta nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Mặt lão hiệu trưởng thân thiết mà nói: “Còn có ngươi, còn có ngươi, ừm còn có ngươi, còn có...... Ngươi ngươi ngươi...... Trên đường tới đây, đều là các ngươi chính miệng thú nhận...... Ha ha, còn có ba tên kia nhảy ầm lên muốn đi giết người...... Ừm, ừm, toàn bộ đều giỏi lắm, hay lắm! Ta nhớ vô cùng rõ ràng!”

Lão hiệu trưởng một tiếng trung khí mười phần ca ngợi: “Tốt lắm! Mỗi người các ngươi đều rất tốt! Trước kia ta thật sự không biết được Cao Võ Ngọc Dương còn có nhiều người tài như vậy, sau khi trở về, ta sẽ dùng phần đời còn lại của ta để ăn mừng vì các ngươi!”

Rất nhiều người đi theo sau Lý Vạn Thắng lúc này toàn thân cứng ngắc, mặt mũi tái xanh, chấn động vô cùng, cả người càng thêm sợ hãi thiếu chút tè ra quần.

Trong số những người trên đường đến đât tự thú tội, cùng với tội giết người của ba tên kia, thật ra vẫn chưa tính là gì.

Nhưng ba người kia bao gồm cả Lý Vạn Thắng, biết rõ sẽ phải chết nhưng vẫn muốn phát tiết một chút...... Quá đáng thương luôn!

Dùng Đau khổ như cha mẹ mất mấy chữ này, căn bản là không cách nào miêu tả được nỗi tuyệt vọng phát ra từ nội tâm của mấy người này.

Ngoài ra chính là vô cùng hối hận.

Nhất là hai người còn lại, đều đã hối hận muốn chết.

Lúc ấy là vì cái gì, lại có thể ngu dốt như vậy?

Lý Vạn Thắng tự tìm đường chết thì để hắn tự mình đi tìm! Ta đi theo xem náo nhiệt làm gì không biết?

Dọc đường đến đây ta cũng không có thú nhận tội tình, cũng không đắc tội với người nào, kết quả cuối cùng cũng có thể thờ phào nhẹ nhõm, thoải mái hơn một chút.

Kết quả vậy mà lại là bi kịch!

Ta chí ra lại là người thoải mái nhất, chỉ cần không nói ra câu nói kia, lần này trở về, bưng chén trà ngồi nhìn xem đám gia hoả này bị xử phạt, ngày tháng ấy còn có thể vui vẻ biết bao?

Quả thực chính là chỉ cần nhớ đến đều có thể sảng khoái mà uống một ngụm rượu!

Bây giờ thì hay rồi đây......

Ta mẹ nó lại thành người thảm bại nhất.

Còn những tên còn lại không bị làm sao, bình thường đều vô cùng cẩn thận trung thực, từng người một từ trong sợ hãi khôi phục lại thần sắc, từng người một nhìn mấy tên xui xeo kia mà cười híp cả mắt lại

“Đáng đời!”

“Người khôn thì thường không gặp chuyện tốt, câu châm ngôn này mà ngươi cũng không biết! Đừng buông thả bản thân quá!”

“Đúng vậy đúng vậy!”

“Nên chỉnh đốn lại bọn họ đi! Bình thường mấy người kia cũng không phải thứ gì tốt đẹp cho cam!”

“Trở về để vợ ta làm vài món ăn, các vị đều mang mấy bình rượu đến nhà ta uống rượu chúc mừng, vừa xem trừng trị bọn họ, thật sự là quá sảng khoái rồi đi, ha ha ha....”

“Cám ơn nhé...... Nhà ngươi thì ta không đến nữa đâu, cả nhà các ngươi đều ăn chay, mỗi lần sang nhà các ngươi ăn cơm còn phải tự mình mang rượu đến, đến rồi thì ăn cả bụng đều muốn xanh lên màu rau củ rồi...... Ngươi keo kiệt như vậy, nói mời bọn ta ăn cơm còn không biết xấu hổ hay sao? Liêm sỉ của ngươi đâu?”

“Đó là chúng ta mời ngươi uống rượu! Ngươi vậy mà đưa đến rau xanh!”

“Hơn nữa còn là loại mà người bình thường hay ăn, không có một tí gì linh khí bên trong...... Thế mà ngươi còn mặt dày nói mời chúng ta uống rượu......”

“Ta mà là cái loại người đó à......”

“Đúng vậy, chính ngươi đó!” Đám người gần như trăm miệng một lời mà nói.

Ngay tại lúc mọi người đang náo loạn đến vui vẻ thì đột nhiên trên trời cao nổi gió lên, trong nháy mắt, toàn bộ gió Bắc của Bạch Đầu Sơn lấy một khí thế oanh tạc ngay lập tức chặn lại gió Nam!

Băng Phách ngay lập tức liền chui vào trong Đoạt Linh kiếm không ra ngoài.

Đây là...... Đại cao thủ tới!?

Mặt mũi của bốn người trên bầu trời cùng nhau run lên, rồi lại lặng lẽ hạ xuống.

Sưu!

Một lão giả toàn thân bạch y, râu tóc bạc trắng không biết từ đâu bất thình lình xuất hiện ở phía trước đội ngũ.

Nương theo bước chân hắn đi tới gió phương Nam càng gào thét kịch liệt trên không trung, càng ngày càng là mạnh mẽ!

Dường như trong ý nghĩ của người này, bầu trời mây bay gió nổi, gào thét mà thổi tới.

Người tới đứng sừng sững ở phía trước của đội ngũ, ánh mắt có rã rời, có u buồn, còn có một loại...... Xem thường hết thảy chúng sinh, hắn nhìn đám người một lượt rồi khẽ nói: “Ai là Tả Tiểu Đa?”

Tả Tiểu Đa nghe thấy những lời này sững sờ.

Tả Tiểu Niệm bước ra một bước, đứng trước mặt Tả Tiểu Đa, thản nhiên nói: “Lão nhân gia, ngài muốn tìm Tả Tiểu Đa làm gì? Không cần biết ngài tới tìm hắn có chuyện gì, ta đều có thể quyết định thay hắn.”

Bình Luận (0)
Comment