Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1687 - Chương 1686: Tiện Tay Đào Một Cái Hố

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1686: Tiện tay đào một cái hố

Tả Tiểu Niệm bình tĩnh nói: “Nói với ta cũng vậy thôi”

Lý Thành Long đứng bên cạnh Tả Tiểu Đa cười ha ha một tiếng: “Xin hỏi lão nhân gia này ngài là ai vậy? Tại hạ chính là Tả Tiểu Đa, ngài đây là có gì chỉ giáo?”

Đám người Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú cùng với Dư Mạc Ngôn, Độc Cô Nhạn và Bì Nhất Bảo, tựa như đã sớm thương lượng cười hi hi bước qua nói: “Trùng hợp thật đấy, chúng ta đều tên là Tả Tiểu Đa.”

Trong mắt lão nhân áo trắng tỏ rõ vẻ không hề bận tâm, thản nhiên nói: “Ta tìm Tả Tiểu Đa cũng không phải là muốn giết hắn, chỉ có là có một việc muốn hỏi hắn.”

Lúc này vài tiếng cười lạnh truyền đến trong không trung: “Giết hắn? Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy là ngươi giết được hắn?”

Bốn đạo thân ảnh lần lượt từ trên không trung bay xuống.

Đứng ở trước mặt đám người Tả Tiểu Niệm, tất cả bọn họ đều khoanh tay trước ngực, mang theo một luồng không khí vô cùng mạnh mẽ!

Ánh mắt của lão giả áo trắng có chút rã rời nâng lên, trịnh trọng tuyên bố nói: “Chuyến này ta qua đây thật sự không có ác ý...... Ta cũng đã sớm đoán được, những người bên cạnh các ngươi chắc chắc có thể nhìn thấy… Ta chỉ là đến hỏi một chút, độc dược đó là cái gì?”

Người mặc áo xanh nói: “Vân Nhất Trần, ngươi bây giờ cũng nhìn thấy, bên này của chúng ta có Phi Thiên ra tay không?”

Lão giả áo trắng tên là Vân Nhất Trần thở dài nói: “Không có.”

m thanh của người áo xanh lạnh lùng vang lên: “Bên của các ngươi lại cho mấy người Phi Thiên ra tay là để đối phó những người có tên trên Nhân Tình lệnh của chúng ta?”

Vân Nhất Trần bực mình thở dài, cũng không nói chuyện, một lát sau mới nói: “Sau khi trở về ta chắc chắn sẽ dạy dỗ nghiêm khắc.”

Người mặc áo xanh cười lạnh: “Dạy dỗ nghiêm khắc? Ta nói cho ngươi biết, việc lần này các ngươi bày ra chính là gây ra chuyện lớn rồi.”

“Đạo Minh các ngươi, lần này gặp phải chuyện lớn rồi!”

“Ước chừng tám tu giả Phi Thiên âm thầm đối phó người thứ nhất nằm trong Nhân Tình lệnh!”

Một người khác toàn thân tràn ngập đao khí, người có khí thế ác liệt tới cực điểm mà giọng nói cũng ác liệt như lưỡi đao: “Vân Nhất Trần, đại lục Tinh Hồn chúng ta và đại lục Đạo Minh các ngươi, vẫn là quan hệ liên minh sao?”

“Những năm này, Đạo Minh các ngươi cũng xuất hiện không ít thiên tài, trừ người của Vu Minh đang đối phó thiên tài của các ngươi ra, người của đại lục Tinh Hồn chúng ta, có từng xuất thủ với người của các ngươi dù chỉ một lần chưa?”

“Chúng ta cho phép đại lục Đạo Minh của các ngươi xuất thiên tài, thậm chí chúng ta còn bảo vệ giúp các ngươi! Nhưng các ngươi bên kia lại làm như thế nào, cứ như vậy không muốn thấy chúng ta bên này xuất hiện một thiên tài sao?”

“Tự các ngươi nói xem, đây là lần thứ mấy xuất thủ rồi? Sự kiện lần này, từ khi vừa mới bắt đầu, hai anh em chúng ta đã ở phía trên, quan sát toàn bộ quá trình, Đạo Minh các ngươi, lần này, lại đến làm gì?”

Vân Nhất Trần rũ tầm mắt, che giấu ánh mắt mệt mỏi.

Nhẹ giọng nói: “Hai vị Đao vệ đại nhân, lời ngươi nói, mỗi một chữ mỗi một câu lão phu đều ghi tạc đáy lòng. Nhưng chuyện này, kết quả cuối cùng như thế nào, chẳng những ta nói không tính, ngươi nói cũng không tính, chỉ có thể báo cáo theo sự thật, ta nghĩ ngươi cũng chỉ có thể làm như vậy, rốt cuộc sẽ phát sinh tình huống gì, còn phải xem phía trên... Xử trí như thế nào.”

Đao vệ nói: “Ta cũng không muốn xử lý, chỉ là ta rất khó hiểu, tại sao chứ? Rõ ràng mọi người là quan hệ liên minh, lại muốn liên tiếp một lần rồi lại hai lần tới hại người của chúng ta.”

“Các ngươi không muốn thấy Tinh Hồn bên này xuất hiện thiên tài võ đạo đến như vậy ư? Chẳng lẽ, bảy vị đại lão của Đạo Minh, chính là dạy dỗ con cháu đời sau của mình như vậy?”

“Vậy Tinh Hồn chúng ta liên minh với Đạo Minh các ngươi, có ý nghĩa gì? Chiến tranh thì các ngươi không tham gia, chống lại Vu Minh các ngươi cũng không làm, bên chúng ta xuất ra thiên tài thì các ngươi tới ám sát! Ám sát không thành lại còn có mặt mũi tới hỏi một câu, ngươi dùng độc gì vậy?”

“Mặt mũi của các ngươi đâu cả rồi?”

Vị Đao vệ này thật sự là lời nói như đao, chữ nào chứ nấy đều đâm thẳng vào tim đen.

Vân Nhất Trần nhẹ nhàng than thở, nói: “Chuyện này sự thật rõ ràng, Vân gia chúng ta, quyết không đùn đẩy trách nhiệm.”

“Hơn nữa ta tới đây, cũng không phải để giải quyết chuyện tập kích thiên tài này.”

Vân Nhất Trần thành khẩn nói: “Các vị, ta hiểu tâm trạng của các ngươi, càng hiểu suy nghĩ của các ngươi, bất kể là các ngươi nghĩ như thế nào, làm gì, hoặc là mời cao tầng áp bức Đạo Minh, hoặc là chuyện khác... Đều có thể, đều do cao tầng quyết định, thế nào? Dẫu sao, chuyện này, quả là hai nhà chúng ta đuối lý.”

“Còn như về khí thế chiếm cứ cái gì đó, ưu thế trên lý thuyết cái gì đó... Đều không phải là chuyện mà người ở địa vị thấp như chúng ta có thể làm.”

Vân Nhất Trần rất bình tĩnh, thậm chí có chút loại bình thản nhìn thấu sự đời, cau mày nói: “Có được hay không?”

“Lần này lão phu tới, chỉ là muốn hỏi Tả tiểu hữu một câu, đây là độc gì? Tại sao lại bá đạo như vậy? Lại phải dùng loại pháp môn nào mới có thể giải được?”

Đao vệ ha ha cười lên: “Các ngươi đường đường là Vân gia của Đạo Minh, đại gia tộc mấy trăm ngàn năm, lại không nhận ra trúng độc gì sao?”

Vân Nhất Trần không hề tức giận, rũ mày, thản nhiên nói: “Không nhận ra.”

Ánh mắt hắn dửng dưng mà mệt mỏi nhìn Tả Tiểu Đa trong kẽ hở, nói: “Tả tiểu hữu, vẫn xin chỉ giáo.”

Hóa ra hắn đã sớm nhận ra Tả Tiểu Đa.

Tả Tiểu Đa gãi đầu nói: “Thật đúng là ngài hỏi ngược ta rồi, quả thực ta cũng không biết đây là độc gì; vật này, vốn không phải của ta.”

Vân Nhất Trần nói: “Vậy xin hỏi, nguyên chủ của vật này là ai?”

Mặt Tả Tiểu Đa lộ vẻ khó khăn.

Vân Nhất Trần nhíu mày, nói: “Tả tiểu hữu, vẫn xin chỉ giáo, bốn người hậu bối kia của Vân mỗ, khẩn cấp chờ được cứu, xin thông cảm, đây là nhiệm vụ gia tộc giao cho ta.”

Tả Tiểu Đa nói: “Thực sự ta không muốn nói.”

Vân Nhất Trần nói: “Hai món bảo vật kia trên người hậu bối, mà nay đã rơi vào tay Tả Tiểu Hữu, nếu Tả tiểu hữu chịu chỉ bảo cho, hai món bảo vật kia, hai nhà chúng ta sẽ không đòi lại nữa.”

Bình Luận (0)
Comment