Đao Vệ khà khà cười nhạt: “Lời này nói hay thật, chúng ta thu được, đương nhiên là thuộc về sở hữu của chúng ta, cái gì gọi là các ngươi không đòi lại nữa? Các ngươi đòi lại?! Dựa vào cái gì?! Ngươi không xấu hổ như vậy nói ra lời khoan hồng độ lượng như thế, thật là người bình dị gần gũi đấy!”
Tính tình Vân Nhất Trần cực tốt, cũng không tức giận, chỉ thản nhiên cười một tiếng.
Nhìn Vân Nhất Trần, Tả Tiểu Đa không khỏi sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, chính là người này, dường như đối với tất cả mọi chuyện trong cuộc sống, toàn bộ mọi chuyện, đều lo liệu được cái loại cảm giác mệt mỏi đó.
Chính là... Bất luận chuyện gì, hắn đều có thể không quan tâm, đều có thể không để ở trong lòng!
Hoàn toàn mệt mỏi, hoàn toàn, hờ hững.
Cho dù là xuất hiện làm chút chuyện gì đó, hình như đều là loại cảm giác rất bất đắc dĩ đó.
Ngươi mắng ta, đánh ta, châm chọc ta... Tất cả đều xem như mây khói, tất cả đều không là gì cả.
Thị thị phi phi, ân ân oán oán, ngươi không muốn so đo với ta, ta cũng sẽ không so đo với ngươi.
Ngươi nói cái gì thì là cái đó.
Sao cũng được.
Dù sao, tất cả đều không liên quan đến ta.
Nói chung chính là loại cảm giác này, một loại cảm giác vi diệu cổ quái đến cực điểm.
Tả Tiểu Đa không khỏi khó hiểu trong lòng, rốt cuộc người này trải qua bao nhiêu chuyện, lại là dạng chuyện gì, mới có thể đạt được thái độ hờ hững như vậy, đây chính là cái gọi là nhìn thấu sự đời, mọi chuyện không vướng bận trong lòng sao!?
Dường như đây không phải là độ lượng, càng không phải là xuất trần thoát tục.
Mà là một loại, hoàn toàn lòng như tro tàn, bất luận chuyện gì, cũng khó có thể tạo nên gợn sóng rung động kích thích!
Vân Nhất Trần nhìn Tả Tiểu Đa, nói: “Xin hỏi, Tả tiểu hữu, phải như thế nào mới có thể nói lai lịch của độc này cho ta?”
Tả Tiểu Đa gãi đầu, sầu não nói: “Ta chỉ có thể nói như này thôi, lão tiền bối, người thao túng chuyện lần này, cũng chính là người sắp đặt, thậm chí người tổ chức quyết chiến, không phải bất kỳ người nào trong chúng ta, ta làm vậy chỉ là thuận nước đẩy thuyền, lại cũng có thể nói là cây đao bị thao túng...”
“Nói đến sắp đặt cả sự việc, mà người nọ... Địa vị cao quý, huyết thống cao quý, chúng ta phải cho hắn thể diện, nghe theo sự chỉ huy của hắn. Mà món đồ chí độc có thể phun độc đó, dĩ nhiên cũng là hắn cho ta.”
“Sau khi hắn cho ta, tiếp đó thì tự mình thao tác, vốn ta còn không hiểu, sau đó mới phát hiện không biết xảy ra chuyện gì... Bên kia các ngươi đã đề xuất quyết chiến rồi. Mà vật này, chính là dùng cho quyết chiến... Nói thật, tác dụng chiến đấu cá nhân không lớn.”
“Còn về tình trạng sau đó, ngay cả chính ta cũng giật mình, bao gồm tất cả mọi người chúng ta bên này, có một người tính một người, mỗi một người đều bị loại chí độc này hù dọa, may mà chỉ là món đồ duy nhất, nếu có thể sản xuất theo số lượng, có thể trở thành vũ khí thông thường... Đây mới thật sự là đáng sợ.”
Mặt Tả Tiểu Đa đầy chân thành, thổn thức nói: “Những lời này của ta, tất cả đều là lời thật lòng! Nói rất thật!”
“Dĩ nhiên, liên quan tới chuyện món đồ hắn cho ta có kịch độc, dĩ nhiên ta đã sớm biết, cũng biết tác dụng phi phàm, nếu không phải như vậy, làm sao ta dám tùy tiện xuống tay, nhưng ta thực sự không biết cụ thể là độc gì. Hơn nữa chính là, nói không dối gạt tiền bối, thật ra thì chẳng những hôm nay là lần đầu tiên ta thấy loại độc này, không đúng, hẳn là nói ngay cả nghe nói cũng chưa từng nghe nói qua...”
Mặt Tả Tiểu Đa đầy thán phục: “Ngài xem, ngươi nhìn kỹ xem, đây chính là ngay cả núi cũng bị ăn mòn hết rồi...Trực tiếp bay bụi đất... Thật sự là... Quá đáng sợ!”
Ánh mắt Vân Nhất Trần mệt mỏi mà trống rỗng nhìn Tả Tiểu Đa, nhẹ nhàng than thở.
“Vậy, loại độc này, có thể để cho ta mở mang kiến thức một phen nữa không?”
Tả Tiểu Đa sợ hết hồn: “Tiền bối, loại độc này... Quá nguy hiểm, trong tay ta tổng cộng chỉ có một chút như vậy, tất cả đều dùng hết một lần rồi, cũng chỉ còn lại có một cái vỏ rỗng phun sương, cũng bị ta ném đi rồi...”
“...”
Vân Nhất Trần nhẹ nhàng than thở, thân thể như nước chảy mây trôi bay ra ngoài, trực tiếp bay tới vị trí đã trở thành hố to màu đen kia, thận trọng vung tay lên.
Một ít bột, thuận tay rơi vào trong tay hắn, chợt lại dùng tay bóp một cái.
Sau đó... Sau đó bàn tay Vân Nhất Trần bắt đầu biến thành đen, còn có một sợi hắc tuyến, men theo kinh mạch nhanh chóng lan tràn lên cao, Vân Nhất Trần không hề kháng cự, mặc cho sợi hắc tuyến kia đi qua mạch môn, thiểu phủ, khúc trạch, kiên tỉnh một đường đi lên, lại đột nhiên chuyển một cái, dọc theo ngọc đường, đàn trung, trung hoán, thẳng tới khí hải, cho đến khi hắc tuyến sắp đến đan điền, lúc này mới đột nhiên vận công.
Cỗ khí độc này, tức thì đảo ngược theo đường cũ, trở lại trên tay, gồ lên một cái u.
Hắn dùng móng tay rạch một cái, da nứt ra, một luồng hắc khí toát ra, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Sắc mặt Vân Nhất Trần hơi tái nhợt, nói: “Quả là độc rất lợi hại...”
Hắn ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận, suy nghĩ, nói: “Lẽ nào lại là... Phần Thiên Chi Độc? Phần Hồn Chi Độc? Không đúng, không hoàn toàn là... đều có, nhưng còn cái khác, nhưng cực độc bậc này sao lại xuất hiện ở đây, không nên...”
Tả Tiểu Đa thấy vậy không khỏi sợ hết hồn.
Tu vi của mặt hàng này cao thâm khó lường, cái này không hiếm lạ, nhưng lại có thể thu thập khí độc, thậm chí còn rót vào kinh mạch của mình thử độc.
Mặc dù đã qua lâu như vậy, chắc chắn độc tính đã yếu bớt rất nhiều rất nhiều, nhưng mức độ rủi ro của việc này, vẫn vô cùng kinh khủng kia mà.
“Địa vị cao quý... Huyết thống cao quý... Sắp đặt toàn cục... Thúc đẩy quyết chiến...”
Vân Nhất Trần cau mày, thản nhiên nói: “Nếu Tả tiểu hữu có nỗi niềm khó nói, lão phu cũng không ép buộc, vậy thì trở về thôi.”
Giọng nói Đao vệ lanh lợi giống như lưỡi đao xẻ không trung: “Vân huynh, xin chuyển lời tới cao tầng của Đạo Minh, chúng ta tuyệt đối không hy vọng có lần tiếp theo nữa! Cho dù là lần này, ta cũng sẽ báo lên, rốt cuộc phía trên xử lý như thế nào, chúng ta, sẽ mỏi mắt chờ mong.”
Vân Nhất Trần thản nhiên nói: “Bất luận xử lý như thế nào, chúng ta nói không tính, lão phu cũng không quan tâm việc này. Chúng ta chỉ chờ đợi xử trí, hoặc nói, chờ đợi gánh tội, chờ đợi chịu trách nhiệm, chỉ như vậy mà thôi.”