Lúc hắn ngồi đã có phong thái quân lâm thiên hạ, vừa đứng dậy, cả người lại càng giống như đế quân thiên đình chi phối đất trời, vua của thế gian, uy chấn thiên hạ, lộ rõ phong thái vương giả!
Loại khí thế to lớn, nắm cả thế giới trong lòng bàn tay, hào hùng xuất hiện.
Ánh mắt thản nhiên nhìn xuống phía dưới, lạnh lùng thản nhiên đáp: “Mục tiêu chính của ngươi là ta, cho nên, ta không thể đi. Nếu ta muốn đi, rất dễ dàng, muốn là được. Nhưng dưới sự theo dõi của đan quế thiên nhai, bảy huynh đệ muội muội của ta, không một ai có thể thoát khỏi độc thủ của ngươi!”
Giọng nói dịu dàng kia thản nhiên đáp: “Từ lâu đã nghe danh Thanh Long Thánh Quân nghĩa khí vô song, vì huynh đệ, cho dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không hối tiếc, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, cho nên, bổn tọa cũng chỉ có thể dùng chút thủ đoạn thấp hèn này, giữ Thánh Quân lại.”
m thanh dịu dàng khẽ thở dài: “Thanh Long Thánh Quân, không hổ là nam tử hiếm có trong thiên hạ, là đại trượng phu từ xưa tới nay, Huyên Nga kính phục không thôi. Chỉ tiếc, lập trường khác biệt, nếu không, nhất định phải cùng Thánh Quân đại nhân uống ba ly, mới không uổng lần gặp hôm nay.”
Nam tử áo xanh Thanh Long Thánh Quân, cười nhạt: “Lập trường khác biệt thì không thể cùng uống ba ly sao? Thái m Tinh Quân, lời này của ngươi thực sự có chút không công bằng.”
Ở cửa trầm mặc một chút, cuối cùng khẽ cười một tiếng, đáp: “Thánh Quân nói không sai, nếu đã vậy, Huyên Nga sẽ cùng Thánh Quân uống ba ly.”
Theo tiếng nói, một cô gái áo trắng nhẹ nhàng bước ra.
Tóc búi cao, xinh đẹp tuyệt trần, nàng vừa tiến đến, đám người Tả Tiểu Đa cảm thấy như một vầng trăng sáng đột nhiên buông xuống.
Nàng chầm chậm bước vào, đi tới trước ngai vàng của Thanh Long Thánh Quân, mỉm cười nói: “Thánh Quân, vinh hạnh được gặp.”
Khóe miệng Thanh Long Thánh Quân mang theo nụ cười, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng: “Huyên Nga tiên tử quả nhiên là tuyệt sắc đệ nhất thiên hạ, bổn tọa mỗi lần gặp đều khó tránh khỏi kinh diễm một phen.”
Đối diện, Huyên Nga tiên tử mỉm cười: “Đa tạ Thánh Quân khen ngợi, Huyên Nga kính Thánh Quân một ly.”
Nói xong, trong tay xuất hiện thêm một ly rượu trong suốt, rượu trong ly có màu hơi vàng, giống như hoa đan quế trên cung trăng, tràn ngập hương thơm ngào ngạt.
Mặc dù đây chỉ là một đoạn hình ảnh, đương sự đã chết mấy chục nghìn năm, nhưng nhìn một màn này, đám người Tả Tiểu Đa vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm như thường.
Nhìn rượu vàng óng ánh mà trong suốt, vậy mà nhịn không được nuốt nước bọt.
Tả Tiểu Niệm thì lại đang nhìn vào cô Huyên Nga tiên tử kia, mắt không hề chớp.
Đây là dáng vẻ mà ta muốn đạt được trong ước mơ của ta.
Đẹp thật!
Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú đã bị lóa mắt, bị cuốn hút sâu vào đó.
Trong hình ảnh này, khí chất, phong độ, khí thế, uy lực, khí phách của một nam một nữ này đều là thiên hạ vô song!
Đây là khí chất, cảnh giới của đại tu sĩ, đại năng giả sao?
Đây mới là võ giả, đây mới là tu luyện giả!
Khí độ, khí thế, sự thung dung, sự phóng khoáng này, mới chính là nhân vật đĩnh cao!
Cơ hồ là trong tích tắc, mọi người tưởng nhớ lại đời này, những khoành khắc trước đó những nhân vật to lớn mà mình đã từng gặp, lại có cảm giác là bất cứ ai đi chăng nữa, so với hai người trước mắt, dù ít dù nhiều, cũng là thiếu một cái gì đó!
Loại phóng khoáng thong thả như thế, loại uy thế tối cao này, loại khí thế có thể hô mưa gọi gió nhưng lại có thể dùng một hành động đơn giản để dừng lại tất cả, thì có thể nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt…..
Khoảng cách trong đó, đích thực không phải là tầm thường.
Chỉ thấy Thanh Long Thánh Quân cười lớn ha hả, nâng bình rượu của mình lên, cử về phía xá, nói: “Mời tiên tử, ly này, kính tiên tử, thanh xuân còn mãi, sắc đẹp vĩnh hằng!”
Huyên Nga tiên tử cười nhạt một cái: ““Huyên Nga xin kính lại Thánh Quân, ly này xin chúc năm vị huynh đệ, hai vị muội muội của Thánh Quân, dọc đường bình an, lên đường suôn sẻ.”
Sắc mặt của Thanh Long Thánh Quân đột nhiên trở nên nghiêm nghị, nghiêm túc, hắn vốn định dùng bình rượu để uống, nhưng sau khi nghe được câu này, lại lật tay hiện ra một ly rượu tinh xảo, cẩn thận rót đấy, nhẹ nhàng thở một hơi, cười nói: “Với câu nói này của tiên tử, ly rượu này, cũng nên coi trọng một chút. Một ly này, bổn tọa nhất định phải nhấp nháp thật kỹ, cảm ơn lời chúc của tiên tử.”
Ngửa cổ, từ từ uống cạn ly rượu.
Vẫn giữ tư thế ấy, hồi lâu không thay đổi, cơ hồi như đang hồi tưởng lại dư vị.
Huyên Nga tiên tử mỉm cười một cái, lấy tay áo che mặt, cùng uống cạn ly rượu này. Nói: “Vào thời điểm sắp rời xa này, Huyên Nga không gì để tặng Thánh Quân, chỉ là tặng Thánh Quân, huynh đệ tỷ muội bình an, xin Thánh Quân xem qua.”
Lúc đang nói, phất tay hiện ra một tấm gương, chiếu lên trên tường.
Chỉ thấy trên tường, phút chốc hiển thị lên hình ảnh của thiên quân vạn mã đại chiến, nguyên mảng đại lục, đang tự nó từ từ khuấy động lên, tựa như đi về phía chân không; bên này, vô số binh mã đang truy sát.
Máu tươi khắp nơi, trên chiến trường vô biên, tiếng kêu thảm vang lên chấn động bên tai. Tiếng binh khí chạm nhau, càng là che lấp đất trời, có người không ngừng nhảy lên tự bạo….
Hai mắt Thanh Long Thánh Quân vừa nhìn, đã chăm chú vào hình ảnh trên đó, rất lâu chưa động đậy qua. Đây là chiến trường, chiến trường mà… vốn ta nên phải ở đó!
Vô số người giao chiến trên không, sát hại kích liệt, thật sự rất thảm liệt.
Đột nhiên có tiếng một cô gái rất trong trẻo vang lên một cách đau khổ : “Thái m Tinh Quân có lệnh, hãy đễ cho bảy anh em của Đông Phương Thanh Long rời đi!”
Tiếng nói này đi theo gió, chốc lát truyền khắp chiến trường.
Lập tức, tiếng những cô gái đều vang lên: “Thái m Tinh Quân có lệnh, hãy để cho bảy anh em của Đông Phương Thanh Long rời đi!”
Những cô gái áo trắng, ai nấy mắt đều ngấn lệ.
Với đội hình dâng cao của thiên quân vạn mã, trong vòng vây chặt chẽ nghiêm ngặt, đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng.
Bảy người nhanh như chớp bay ra ngoài, bảy người này toàn thân đều đầy máu bầm, áo quần tơi tả.
Tiếng hét và tiếng giết chóc rung chuyển bầu trời, vẫn đang liều mạng chiến đấu, lỗ hỏng lúc nãy vừa xuất hiện thì đã bị đóng lại trong tích tắc, sau đó có người lao ra từ phía sau, nhưng lại có một số người tiếp tục ngã xuống.