Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1698 - Chương 1696: Thanh Long, Thái M

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1696: Thanh Long, Thái m

Đã như vậy thì hắn đang cười cái gì?

Đối diện với người này là một cô gái mặc cung trang, một tay sau lưng, một tay cầm kiếm, mũi kiếm chỉ xuống mặt đất.

Mặc dù chỉ nhìn từ phía sau, nhưng phong thái vẫn yểu điệu như người trên mây.

Theo mọi người đi vào, khí tức xao động càng mạnh, trong đại điện, không khí yên lặng lưu chuyển không biết đã qua bao nhiêu năm, một thân bạch y của cô gái cũng nhẹ nhàng lay động.

Dường như, người vẫn còn sống.

Vẫn linh động uyển chuyển, phong hoa tuyệt đại.

Trong đại điện, hai người đối diện, một đứng một ngồi, đàn ông trên ngai vàng đang cười.

Đám người Tả Tiểu Đa bất giác ngừng thở, rón rén đi qua, sợ quấy nhiễu đôi nam nữ này.

Cho dù đám người Tả Tiểu Đa rất chắc chắn rằng hai người trước mặt đã chết hàng nghìn năm, nhưng phong thái phong thần như vậy, chỉ sợ có qua hàng tỉ năm nữa, bất luận kẻ nào đến nơi này, cũng không dám có chút bất kính với họ!

Cho đến khi quay sang phía cô gái đối diện, mọi người không khỏi kinh diễm.

Đẹp, thật thật sự quá đẹp!

Cô gái thanh cao thoát tục, phiêu nhiên xuất trần, trên mặt cũng mang theo ý cười thư thái nhàn nhạt, trong ánh mắt, còn có chút u buồn.

Một miếng ngọc bội bên hông.

Một thanh trường kiếm trên tay.

Một cây trâm ngọc trên đầu.

Trừ những thứ này ra, không còn trang sức nào khác.

Nhưng khi vừa nhìn thấy nàng, sẽ ngay lập tức cảm thấy thiên địa sạch sẽ, không nhuốm bụi trần, xinh đẹp vô song, không gì sánh được!

Trong thiên địa, không có vật ô uế nào có thể đến gần nàng.

Cho dù đã chết không biết bao nhiêu năm, nhưng vẫn băng thanh ngọc khiết, tựa như trăng sáng trên trời cao, trong trẻo cô tịch, hờ hững treo trên bầu trời.

Rất rõ ràng, người đàn ông này, hẳn là do cô gái này giết chết, mà cô gái này cũng cùng hắn đồng quy vu tận, cùng xuống cửu tuyền!

Điều này, mọi người cũng mơ hồ đoán ra được.

Trong đại điện, rõ ràng có đám người Tả Tiểu Đa còn đang sống đi vào, nhưng vẫn hiện ra một bầu tĩnh lặng.

Tĩnh lặng quỷ dị!

Một nam một nữ, một ngồi một đứng, mặt mang ý cười, không biết đã chết bao nhiêu nghìn năm.

Nhưng chính hai người chết này, lại áp chế khí thế của đám người Tả Tiểu Đa, gần như không dám hít thở.

Cho đến khi thử đi tới giữa khu vực đôi nam nữ đối mặt, lại cảm thấy khí thế xao động gấp mấy lần, giống như liên kết lực lượng!

Tả Tiểu Đa cố gắng thử đi vào, lại bị khí thế của hai người đẩy ra dễ dàng như trở bàn tay.

Trong khoảnh khắc nhẹ nhàng rơi xuống, giống như đang mơ.

“Hai người này đã chết không biết bao nhiêu năm… khí thế giằng co chẳng những không mất đi, mà còn có uy lực lớn như vậy, điều này… điểu này sao có thể?”

Đám người Tả Tiểu Niệm nghe vậy không khỏi chấn động.

Đây là tu vi gì?

Đã chết mấy chục nghìn năm, trăm nghìn năm, thân xác không mục nát, sinh động như thật, vẻ mặt không thay đổi, thần thái như cũ, khí thế vẫn còn nguyên!

Loại cảnh giới này, đã vượt ra khỏi nhận thức của đám người Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm, vượt khỏi lẽ thường, không thể tưởng tượng!

Mà ngay khi Tả Tiểu Đa thử bước vào trong khí thế đó, rồi bị hất ra ngoài, chợt, một luồng sương mù dày đặc bỗng từ dưới đất bốc lên.

Dường như làm kinh động đến thứ gì đó.

Dường như chạm vào thứ gì đó.

Trong phút chốc, cả đại điện bỗng hóa thành tiên cảnh nhân gian, trước mắt đầy rẫy hư ảo.

Đám người Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đều cảm thấy trước mắt mơ hồ khó hiểu, giống như đang vượt qua một dòng sông thời gian, cảnh tượng trước mắt đều không ngừng biến hóa.

Cuối cùng, cảnh sắc không ngừng biến hóa đột nhiên dừng lại.

Chỗ năm người dừng chân, chuyển thành một góc khác của đại điện, mà ở trước mắt vẫn là đại điện này, nhưng là quang cảnh muôn màu muôn vẻ, tràn ngập những áng mây nhiều màu sắc, vô cùng tráng lệ.

Vẫn là đại điện này, vẫn là người đàn ông với áo bào màu xanh.

Hắn ngồi trên ngai vàng, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt, nhưng khóe miệng vẫn mang ý cười nhàn nhạt, ánh mắt hắn chậm rãi chuyển động, nhìn đại điện, nhìn bốn phía đại điện.

Ánh mắt có chút buồn bã, nhưng càng nhiều hơn là vui mừng thanh thản, hắn đang cười.

Phía dưới ngai vàng, hai bên trái phải đều có một hàng ghế ngồi, bên trái bốn cái, bên phải ba cái.

Nhưng không có người ngồi, tất cả đều bỏ trống.

Người đàn ông áo xanh thản nhiên cười, ống tay áo phất lên, một ly rượu xuất hiện trong tay, nhẹ giọng nói: “Bảy vị huynh đệ, hiện tại rời đi, thượng lộ bình an.”

Sau một hồi lâu, không ai đáp lại.

Lại qua một lúc, cuối cùng hắn một hơi uống cạn sạch ly rượu, dường như huynh đệ ở ngay trước mặt, vẫn đang mỉm cười với mình.

“Trận chiến này, bổn tọa trọng thương, đã không còn đủ lực phá vỡ hư không, không thể cùng bảy người các ngươi rời đi, sau này… nếu như xuất hiện Thanh Long thánh tọa mới, các huynh đệ cứ tùy ý, ta, chỉ có vui mừng, không có suy nghĩ gì khác.”

Hắn thản nhiên cười, tự nói một mình, ly rượu trong tay tự đầy lên, hương rượu tỏa ra, nhuộm cả đại điện.

Lại thêm một ly đi vào cổ họng, ánh mắt hắn trở nên sầu não: “Ta biết các ngươi hận ta, hận ta không đi cùng các ngươi, nhưng… nếu ta ở cùng các ngươi, chúng ta đều sẽ không thể rời đi.”

“Giác Mộc Giao, Cang Kim Long, Đê Thổ Hạc, Phòng Nhật Thố, Tâm Nguyệt Hồ, Vĩ Hỏa Hổ, Cơ Thủy Báo… ha ha, đây là tên người đời gọi các ngươi…”

“Nhưng ta vẫn thích gọi các ngươi là, Tiểu Giao, Tiểu Cang, Tiểu Hạc, Tiểu Hồ, Tiểu Thố, Tiểu Hổ, Tiểu Báo… haiz…”

Ánh mắt hắn ôn hòa: “Các đệ đệ, muội muội lên đường bảo trọng. Tiểu Thố và Tiểu Hồ, hai muội muội, đại ca… sợ rằng không thể che mưa chắn gió cho các ngươi được nữa rồi.”

“Năm tháng sau này, nhất định phải bảo trọng.”

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm.

Người áo xanh thản nhiên cười, trong tay đột nhiên xuất hiện một bình rượu, lần này ngẩng đầu lên, từng ngụm từng ngụm đổ xuống, trong phút chốc bỗng nổi lên một cỗ khí thế hào hùng.

m thanh ở cửa biến mất, yên tĩnh.

Người áo xanh cười ha ha, thản nhiên nói: “Người còn chưa bước vào, đã có mùi hương đan quế thanh nhã truyền tới, Thái m, sao người đến muộn vậy?”

“Thanh Long Thánh Quân quả nhiên tu vi thông thiên triệt địa, ngươi đã sớm biết là ta sẽ tới, nên mới ở chỗ này chờ ta?”

Một giọng nữ dịu dàng thản nhiên vang lên.

Đàn ông áo xanh uống một ngụm rượu, đứng lên từ ngai vàng.

Bình Luận (0)
Comment