Hắn không khỏi rùng mình một cái.
Cái cảm giác này quá đáng sợ, với thể hình của con cự long này, thậm chí Tả Tiểu Long cảm thấy dù nó có nuốt mình vào cũng chẳng có cảm giác gì, không thì xem như một cú hắt xì hoặc là một cú rắm mà xả ra ngoài…
Quả thật là quá lớn rồi!
Chỉ một cái móng trong bộ vuốt rồng trước mặt cũng to gấp ba bốn lần phần eo của Tả Tiểu Đa!
Nhưng hắn lấy hết can đảm, cẩn thận dè dặt quan sát cả nửa ngày cuối cùng cũng xác định được thứ này quả thật là một bức tượng.
Nhưng nó quá giống, quả thực giống y như thật vậy…
Bức tượng cự long này cao trăm trượng, vô cùng sống động, nhìn lướt qua chẳng khác gì là thật.
Tả Tiểu Đa tập trung quan sát, phát hiện bức tượng Thanh Long này được làm từ một chất liệu đặc biệt; nhất là lớp vảy trên thân nó, Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đều có một cảm giác rất là quen thuộc
Đó chính là... Thiên Huyễn Kim!
Nhưng mà Thiên Huyễn Kim là màu đỏ, còn miếng vảy trước mắt lại có màu đỏ thẫm còn lờ mờ hiện lên ánh vàng rực rỡ, rõ ràng chất lượng của Thiên Huyền Kim này hơn hẳn những vật phẩm thông thường.
Nanh rồng vô cùng sắc bén, toát ra chất kim loại, còn có một cặp mắt cực kỳ lớn, dường như có thể lớn bằng cả sáu người bọn Tả Tiểu Đa, vậy mà toàn thân là Tinh Thần Chi Tâm vô cùng hoàn mỹ.
Hơn nữa còn là Tinh Thần Chi Tâm thuộc tính hàn băng!
Sự thực là, Tả Tiểu Niệm cũng vì điểm này nên mới là người đầu tiên có phản ứng.
Tuy Tinh Thần Chi Tâm có thuộc tính hàn băng, nhưng vì nó quá ẩn kín, chỉ tỏa ra hàn khí yếu ớt, nhưng cũng đủ thấy được phần lớn tinh túy của nó đều cất giữ ở bên trong, ít rỉ ra ngoài!
Chỉ riêng hai điểm này cũng đủ khiến người ta không thể tưởng tượng được giá trị của nó!
Hai mắt Tả Tiểu Đa bỗng chốc biến thành màu vàng.
Cái này… cái này đúng là một món tài nguyên to lớn…
Đối với Tinh Thần Chi Tâm này, bây giờ ngoại trừ Tả Tiểu Niệm ra, thì chẳng còn ai phù hợp!
Vừa nghĩ đến đây, Tả Tiểu Đa không khỏi cảm thấy Tả Tiểu Niệm thật may mắn, chỉ cần đào được hai cái động Thanh long, vậy mà lại có thể gặp được hai viên Tinh Thần Chi Tâm có thuộc tính hàn băng…
Hơn nữa, đây không phải mục tiêu chính của Tả Tiểu Niệm mà chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Vị trí mà nàng thực sự cảm nhận được cách nơi này còn một khoảng dài nữa, nhưng chuyện này chẳng là gì cả.
Cũng chính là nói, cho dù Băng Minh Đại Vu nhìn thấy hai viên Tinh Thần Chi Tâm này cũng phải thốt lên kinh ngạc mà nuốt nước miếng, chỉ là Tả Tiểu Niệm bất ngờ thu hoạch được mà thôi...
Vận khí này quả thật là không gì tả được.
Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú hiển nhiên cũng đã khám phá ra bí ẩn trong đó, sau một hồi kinh ngạc thì không khỏi kích động khoogn thôi.
Thể chất của người ta sao có thể phù hợp như thế?
Công pháp của người ta sao lại tuyệt như thế?
“Vào đi vào đi!”
Tả Tiểu Đa lau mồ hôi nói.
Tuy bức tượng Thanh Long này chỉ là một bức tượng mà thôi, nhưng toàn thân nó đều tỏa ra một cảm giác uy nghiêm rất chân thật! Khiến người ta không dám nhìn gần, đứng trước mặt bức tượng này không khỏi cho ta cảm giác run sợ.
Long Vũ Sinh say sưa vuốt ve mảnh vảy trên người Thanh Long, hai mắt hắn lóe sáng, nhất thời như đi vào cơn ảo mộng, chỉ cảm thấy Thần Hồn điên đảo, khó mà tự kiềm chế được bản thân.
Sau khi bị Vạn Lý Tú nhắc nhở nhiều lần, hắn mới loạng choạng đi vào trong, nhưng không ngừng quay đầu lại nhìn bức tượng con Thanh Long khổng lồ kia.
Mà con mắt của bức tượng Thanh Long đó giống như có thể chuyển động, từ đầu đến cuối đều luôn đáp lại cái nhìn của Long Vũ Sinh…
Tả Tiểu Đa ở phía trước thốt lên một tiếng kinh ngạc, rồi đột nhiên dừng lại.
Bốn người đồng thời dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên trên, đập thẳng vào mắt là một cảnh tượng không khỏi kinh ngạc.
Sau con Thanh Long đó, chính là một bảng hiệu rất lớn.
Trên đó có bốn ký tự lớn, khi năm người vừa nhìn thấy, đều chợt ngẩn ra.
Bốn chữ, mỗi chữ đều như một con Thanh Long sống động như thật đang bay lượn, lượn vòng.
Đương nhiên, tràn đầy cảm giác của một loại quân lâm thiên hạ, ngao du tứ hải.
Khí vận, khí thế trong đó khiến đám người Tả Tiểu Đa cảm thấy không thể chịu đựng nổi, bản năng sinh ra một loại cảm giác bái phục, một loại kích động muốn quỳ bái.
Đây chính là thần uy thực sự!
“Thánh điện Thanh Long!”
Bên cạnh đó, một bia đá khổng lồ sừng sững trên mặt đất.
“Thiên hữu tứ cực, Thanh Long trấn Đông!”
Trước bảng hiệu, mọi người sững sờ không hiểu mất vài giây.
Sau đó mới có chút kính sợ đi vào trong!
Thanh Long thánh điện!
Đây là… nơi đẳng cấp nha…
Trong lòng cả đám không khỏi trở nên nghiêm túc.
Đoàn người tiếp tục đi sâu vào trong, tầm mắt đột nhiên mở rộng, đập vào mắt là một đại điện rộng lớn.
Thoạt nhìn, chu vi đại điện này phải lên tới mấy nghìn trượng!
Vô số thứ vỡ vụn tán loạn trên đất, xa hơn một chút có vài mảnh xương cốt nằm rải rác, phát ra ánh sáng lấp lánh!
Mà chính những mảnh xương này tản ra khí tức uy nghiêm nồng đậm.
“Đây là uy long! Uy long chân chính!”
Long Vũ Sinh run giọng nói.
Đại điện này thực sự mênh mông đến cực điểm, ở phía đông, chính là một cái ngai vàng cực lớn.
Một người, ngồi phía trên, thế rồng cuộn hổ ngồi, thân mình hơi ngả về trước, một tay đặt trên tay vịn, một tay đã mất, chắc hẳn xương cốt nằm rải rác một bên chính là bàn tay này.
Toàn thân người này không có vết thương, chỉ có một vệt trắng ở giữa mi tâm.
Nhưng chính vệt trắng này đã lấy đi mạng của hắn.
Mặc dù không biết hắn đã chết bao nhiêu năm, nhưng uy thế trên người hắn từ đầu đến cuối chưa từng tiêu tan!
Ngay cả người lười biếng, to gan lớn mật như Tả Tiểu Đa, khi đối diện với người này, cũng nhịn không được phải rời mắt đi.
Đây chính là một vị vương giả, ngồi trên ngai vàng của mình, quân lâm thiên hạ.
Nhìn xuống thần dân của mình, nhìn xuống giang sơn của mình!
Trong ánh mắt, vẫn mang theo ý cười.
Mặc dù đã chết từ lâu nhưng ánh mắt vẫn vậy!
Ý cười?
Tả Tiểu Đã vô thức cho rằng mình nhìn nhầm rồi, nhưng nhìn kĩ lại phát hiện ra rằng ánh mắt người này, quả thật đang cười.
Tuy rằng đã ngưng định nhưng vẫn là đang cười.
Tả Tiểu Đa nghĩ không ra, khi hắn giữ tư thế này, hắn đã trúng vết thương trí mạng, sẽ chết.
Mà chính hắn, cũng hiểu rất rõ tình huống này!