Cuối cùng Long Vũ Sinh cũng phát hiện, đức tính của Cao Xảo Nhi này lại giống Lý Thành Long đến vậy, đều là loại người chuyên môn đưa người ta vào bẫy…
Còn bản thân bọn họ thì lại chưa từng lọt hố.
Tiểu Long háo hức dẫn đường ở phía trước, khí thế hừng hực đi thẳng về phía trước!
Trong bốn người, ừm, bao gồm Tả Tiểu Niệm đang ngơ ngác nhìn chăm chú, Tả Tiểu Đa vẫn cứ một mạch đi thẳng đến dưới vách núi, dường như là chọn đại một phương hướng, dọn sạch mớ tuyết tích tụ, sau đó sờ lên bức tường đá, dường như đang kiểm tra độ dày của bức tường.
Sau đó hắn lấy ra một cái chùy lớn, đập mạnh lên trên đó.
Ầm ầm ầm… núi lại sập rồi!
Tại sao lại nói là “lại”?
Long Vũ Sinh bĩu môi, vừa định nói câu “Ta còn tưởng thế nào, không phải cũng phá lung tung giống ta sao?” thì hắn đã ngẩn người ngay lập tức, câu nói kia cũng bị nghẹn lại trong cổ họng.
Bởi vì khi những mảnh đá lăn xuống, một thứ ánh sáng trong vắt lờ mờ đột nhiên xuất hiện, mờ mịt bốc lên cao.
Trước mặt năm người, vốn dĩ chẳng có thứ gì, giờ đây đột nhiên lại xuất hiện một cái động.
Giống như một ảo ảnh, một cái động phủ khổng lồ hiện ra từ làn không khí mỏng manh!
Đập ngay vào mắt là vòm mây lành bao phủ, hàng ngàn tia sáng chỉ chiếu được một nửa mảnh trời, mọi thứ đều sáng loáng.
Bốn người đi theo từ phía xa xa, một phía xa khác cũng có hai cao thủ Đạo Minh bước theo sau, vẫn chưa cảm giác có động tĩnh gì, chỉ thấy một tia sáng xanh lóe lên, toàn bộ sức lực cả người đều mất đi trong khoảnh khắc đó.
Giống như từng cái sủi cảo từng trên trời rơi xuống.
Tất cả bọn họ đều lao thẳng xuống, giống như từng quả hỏa tiễn chui vào trong lớp tuyết dày, cả người không nhúc nhích được, cả đan điền bị phong tỏa, cứ bị vùi dưới lớp tuyết như thế, không biết là sâu bao nhiêu…
Hai bên đều cảm thấy rất là ba chấm.
Chuyện gì thế này?
Sao đột nhiên không cử động được nữa?
Một người vẫn còn đang há hốc mồm kinh ngạc, lúc rơi xuống không khỏi ngậm một họng đầy tuyết, nuốt thẳng vào trong bụng!
Cổ họng của hắn thẳng tắp, những mảng tuyết lớn vù vù chui vào trong, hắn vừa cắm xuống dưới vừa cảm thây bụng mình như sắp căng trướng lên.
Hắn than thở: Tuyết này... sao mà dày thế ...
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không có lớp tuyết dày này, từ vị trí của bọn họ rơi xuống, đầu…
Có còn ổn được không?
Bên phía Tả Tiểu Đa, mấy người cũng ngẩn ra, ngơ ngác nhìn hang động tráng lệ đột nhiên xuất hiện.
Ánh sáng dần biến mất, một đại điện cổ kính hiện ra trước mặt mọi người, cánh cửa đột nhiên được mở ra.
Nhìn vào trong qua cánh cửa đang mở, không biết bên trong sâu đến mức nào.
Tả Tiểu Đa cất cây chùy, quay người lại, mỉm cười vô cùng thản nhiên, hắn chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nói: “Cũng may mắn quá ta, đập đại thôi mà cũng ra.”
Lắc đầu: “Có phải rất kinh ngạc, có phải rất ngạc nhiên, có phải rất hoài nghi không?”
Bốn người lần lượt nhìn chằm chằm vào hắn.
Dù không biết bằng cách nào mà cái tên này lại tìm ra được, nhưng mấy người họ sao có thể không ngạc nhiên, không nghi ngờ được, nếu nói tùy tiện đập một cái là ra, thế thì có cắt đầu cũng không tin.
Nhìn cái lắc đầu vẩy đuôi đầy gợi đòn, mọi người chỉ cảm thấy vô cùng bất lực.
Nhưng lại không tìm ra được khuyết điểm nào để phản bác, chỉ có thể im lặng nín thở.
Cả quá trình có vẻ như chỉ cần tùy tiện đi vài bước, dùng chùy đập một cái thì có thể đập ra được!
Ngươi nói có thể làm được gì chứ?
Cao Xảo Nhi càng ngày càng cảm thấy đã chọn đúng lão đại rồi, thật sự rất có tiền đồ.
Bất kể là do cẩn thận mà tìm được, hay là do có duyên tìm được, hoặc là do may mắn mò được, nhưng chỉ cần có thể tìm ra nơi này, thì đó chính là người có phúc duyên rất lớn!
Điểm này không còn nghi ngờ gì nữa!
Quá trình cái gì, không quan trọng, không cần để tâm!
Cao Xảo Nhi thầm thở dài, nhìn Tả Tiểu Niệm một cái, hít một hơi rồi bình tĩnh lại.
“Đi, đi thôi.”
Tả Tiểu Đa đợi Tiểu Long bơi một vòng bên trong, khi nhảy ra, cuối cùng mới bình tĩnh nói: “Bên trong chắc không có gì nguy hiểm, chỉ cần chú ý đến khí trường, thì không còn gì trở ngại.”
Sau đó hắn chắp tay sau lưng, với điệu bộ chậm rãi và khí thế màu mè, hắn ung dung tiêu sái đi vào trong.
Nhưng vừa bước vào cổng, hắn đã bị những gì mình nhìn thấy dọa một phen hết hồn!
Không chỉ có Tả Tiểu Đa, mà ngay cả bốn người phía sau đi vào trong, khoảnh khắc đầu tiên đập vào mắt cũng đều khiến bọn họ giật mình!
Chỉ thấy một con Thanh Long rất lớn cao gần trăm trượng, có một đôi mắt rất lớn đang nhìn xuống, nhìn chăm chăm vào năm người Tả Tiểu Đa!
Nói chung đấy là một cái nhìn trịch thượng, nhìn xuống chúng sinh!
Trong mắt con cự long này, dần dần lóe lên hình ảnh của năm người, giống như một tấm kính, hiện rõ mồn một!
Một luồng long uy mạnh mẽ ập thẳng vào mặt.
Đám người Tả Tiểu Đa bỗng chốc cứng đờ, không tự chủ được hoặc là dường như theo bản năng của mình mà lùi lại một bước.
Nhưng phát hiện đôi mắt to của cự long lại đột nhiên chuyển hướng, lại nhìn về phía người mình!
Lúc này, Tả Tiểu Đa xém chút xoắn ra quần!
Con cự long này… hình như là vật sống?
Trước giờ quân tử không đứng dưới chỗ nguy hiểm, tức thời trước sau đều bị kiềm chặt, chỉ cảm thấy nguy cơ tự nhiên ập đến, làm sao ứng phó?
Tả Tiểu Đa há miệng, mắt không chuyển động nhìn chăm chăm vào mắt con cự long gần trong gang tấc, hắn càng cảm thấy hai chân mình đều đang run rẩy, vù một cái xuất hiện ra hai cái chùy lớn, giọng run run nói: “Các ngươi… ra ngoài trước đi...”
Quả nhiên, hắn mới động một chút, mắt của con cự long đó cũng động theo.
Cái bóng của hắn cũng xoay tới xoay lui trong mắt con cự long đó…
Như thế càng cảm nhận được khí thế mạnh mẽ trên người con cự long, khí tức sinh mệnh không ngừng vận chuyển lặp đi lặp lại…
Dường như suýt chút nữa là Tả Tiểu Đa đã thầm mắng Tiểu Long!
Cái thứ chết tiệt này muốn hại chết lão tử sao…
“Đó là bức tượng à?” Giọng Tả Tiểu Niệm cũng run run, nhưng đã bị Tả Tiểu Đa nhận ra sớm một bước, vạch trần sự thật
“Tượng?” Tả Tiểu Đa sửng sốt trong chốc lát, sau đó lại quay đầu nhìn. Chỉ thấy con mắt của cự long lại trừng lên.