Tả Tiểu Đa nhìn trận tuyết lở lớn phía trên đỉnh đầu, nói: “Đệt! Cái đám hỗn đản phá hoại bầu không khí, chúng ta vào Diệt Không Tháp tiếp tục...”
Chưa kịp dứt lời, hắn đã bị Tả Tiểu Niệm ôm vào lòng, cẩn thận nói: “Không đi, bị tuyết vùi một lúc cũng là một trải nghiệm không tệ mà!”
Nói rồi, ánh mắt lóe lên nét thẹn thùng, đôi môi như cánh hoa đã chặn lấy môi của Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa bỗng chốc cảm thấy Thần Hồn mình lơ lửng, cảm giác hạnh phúc ngọt ngào khó tả, nhất thời dường như quên hết tất cả, đã không biết mình đang ở đâu nữa rồi…
Sau đó, tuyết lở vẫn không ngừng trượt xuống, chôn vùi hai người vào sâu bên dưới…
...
Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú tìm kiếm khắp nơi, đi tới đâu phá hoại tới đó; ngược lại lại thu hoạch không ít thiên tài địa bảo vừa mới được sinh ra ẩn sâu trong sườn núi ở nơi cực hàn này.
Nhưng thu hoạch này với cái cảm giác đó hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, nói cách khác, mục tiêu của chuyến này vẫn chưa tìm được.
Hơn nữa… cùng với sự tàn phá, cảm giác đó cũng càng lúc càng nhạt đi.
Và sau sự phá hoại liên tục này, cuộc tìm kiếm càng lúc càng đi xa, sau khi chiến đấu liên hồi với mấy con tinh thú, mấy con yêu thú, thì chẳng còn cảm giác gì đó nữa…
Mất đi cảm ứng đối với mục tiêu, Long Vũ Sinh cảm thấy càng thêm bực bội.
Vạn Lý Tú nghi hoặc: “Không tìm sai hướng đấy chứ?”
“Tuyệt đối không sai.”
“Vậy sao lại không có?”
“...Tìm lại thử.”
Một lúc lâu sau…
Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Cao Xảo Nhi mình đầy mồ hôi quay về vị trí ban đầu họ chia ra, nhưng ai ai cũng đều ngơ ngác.
Sau trận tuyết lở ấy, cái rãnh ở nơi này đều đã bị lấp hết rồi…
Tả lão đại đâu?
Ba người đào khoét một hồi, cuối cùng cũng đào được hai người kia ra.
Ừm, nói chính xác hơn, chắc là đào ra được cái thứ gì đó ở chỗ hai người!
Chỉ thấy ở vị trí bên dưới chỗ được đào ra có một căn nhà được đắp bằng tuyết, còn Tả Tiểu Đa và Tiểu Niệm thì đang ở trong đó, ngồi trên một chiếc sô pha nhàn nhã uống trà.
Vẫn còn mùi trà thoang thoảng, đối với ba người mình đầy mô hôi nhễ nhại mà nói là cực kỳ mê hoặc.
Tả Tiểu Đa vẫn đạo mạo nghiêm trang, áo quần bảnh bao giống như trước đây, còn dáng vẻ của Tả Tiểu Niệm hơi khác so với mọi khi, có phần ngượng ngùng và hơi đỏ mặt, thậm chí ánh mắt cũng có chút né tránh.
“Tả lão đại... ngươi thật biết hưởng thụ đấy ...” Long Vũ Sinh tấm tắc khen ngợi.
Bọn ta bất cẩn tạo ra trận lở tuyết, đây vốn dĩ chỉ là ngoài ý muốn, nhưng các người lại lợi dụng trận tuyết lở của bọn ta tạo thành phòng uống trà.
Đúng là có bản lĩnh thừa cơ lợi dụng quá nhỉ.
Cao Xảo Nhi và Vạn Lý Tú là con gái nên đương nhiên phải cẩn thận hơn.
Lúc chạm mắt, chỉ cảm thấy Tả Tiểu Đa giả bộ có hơi nghiêm túc quá, hơn nữa tư thế ngồi cũng rất thẳng; rồi nhìn sang Tả Tiểu Niệm đang bẽn lẽn và thẹn thùng…
Chiếc khăn trải trên sô pha có vẻ hơi xộc xệch, khá nhiều nếp nhăn…
Khụ khụ.
Thế là hai cô gái cũng đỏ mặt, ho một tiếng, cố gắng thay đổi chủ đề, nói: “Không tìm được.”
Tả Tiểu Đa vẫn ra vẻ nghiêm chỉnh nói: “Cũng chính là nói, vẫn cần bổn lão đại ra tay sao?”
Hắn bày ra bộ mặt đắc ý cho Tả Tiểu Niệm xem, ngầm ý tứ: Thấy chưa, không có ta là không được mà!
Tả Tiểu Niệm đáp trả lại bằng ánh mắt “Cẩu Đát ngầu quá!”
Nàng không yên tâm kéo vạt áo xuống, sao cứ cảm giác quần áo dường như chẳng khác mấy so với lúc mặc ban đầu…
Chỗ nào cũng thấy không thoải mái.
“Khụ khụ...”
Cao Xảo Nhi giả vờ điềm tĩnh ho lên hai tiếng, quan tâm nói: “Chị dâu, cúc áo vẫn chưa kịp thắt lại kìa?”
Vạn Lý Tú hiểu ra và nói: “Đây cũng hết cách, tại bọn ta vào vội quá, thiệt là ngại quá đi...”
Ngày nào cũng bị Tả Tiểu Đa giở trò đê tiện, bây giờ, cuối cùng nàng cũng có cơ hội trả đũa, cho dù có phải nhẫn tâm bẻ hoa đi chăng nữa.
Hai người phụ nữ được thời thừa nước đục thả câu cảm thấy trong lòng vô cùng sung sướng, vô cùng sảng khoái.
Tất nhiên bọn ta không mặt dày bằng ngươi, nhưng bọn ta có thể ăn hiếp vợ ngươi…
Ha ha...
Cuối cùng cũng tìm ra điểm đột phá.
Chị dâu Tiểu Niệm vốn dĩ còn mạnh hơn cả Tả lão đại, nên là một phần mạnh nhất của Tả lão đại, nhưng bây giờ tình huống này lại từ mạnh nhất biến thành yếu nhất, trở thành cái lỗ hỏng khổng lồ chỉ cần chọc một cái là thủng.
Gương mặt Tả Tiểu Niệm bỗng chốc ửng đỏ, đổi tay lúng túng không biết đặt ở đâu, nàng cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Không... không phải... không phải cái đó...”
Tả Tiểu Đa phá lên cười, hiên ngang đứng dậy, ôm chầm Tả Tiểu Niệm vào lòng, hắn nhoẽn miệng nói: “Hai vợ chồng bọn ta đang làm việc, các ngươi nói lung tung cái gì? Đi đi, mau đi ra ngoài tìm bảo bối, có muốn bảo bối nữa không hả?”
Nói rồi hắn kéo Tả Tiểu Niệm hiên ngang hùng dũng bước ra ngoài.
Tả Tiểu Niệm cúi đầu, ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn đi theo ra ngoài, bước đi dường như còn nhanh hơn Tả Tiểu Đa, hiển nhiên là muốn nhanh chóng làm lại việc vừa nãy.
“Ha ha...”
Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ, bỗng chốc, bầu không khí vui vẻ hẳn lên.
Mọi người ra khỏi lều tuyết, đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh bên ngoài, không khỏi hít sâu một hơi.
Sau đó Tả Tiểu Đa xua tay cười: “Đi theo ta, xem bổn lão đại làm sao ra tay tìm được bảo tàng, tuyệt đổi không cần dùng đến chiêu thứ hai!”
“Chém gió!” Long Vũ Sinh không tin.
“Chém gió? Có muốn đánh cược không?” Tả Tiểu Đa lại muốn đào bẫy rồi.
“Không cược!” Long Vũ Sinh rất dứt khoát từ chối thẳng thừng.
Bị lừa cùng một kiểu, lão tử đã bị mắc lừa bao nhiêu lần rồi, còn cược?
Còn cược, cả đời này phải làm việc vặt cho ngươi rồi…
Không biết bây giờ lão tử đang trong giai đoạn gom tiền cưới vợ sao?
Nhưng ngay lập tức nhớ tới giấy nợ trong tay Tả Tiểu Đa, lãi suất quay nhanh hơn bọn cho vay nặng lãi gấp mấy lần, Long Vũ Sinh không khỏi nở nụ cười khổ.
Đặc biệt, ngay cả khi không cược... cả đời này dường như cũng phải làm việc cho ngươi rồi.
“Cược với hắn đi.” Cao Xảo Nhi vừa đi vừa thúc giục.
Tử đạo hữu bất tử bần đạo.
“Ngươi tính cược thế nào?” Long Vũ Sinh không vui nói.
“Ta không có đồ để cược.” Cao Xảo Nhi nói.
“Ngươi tìm xem, nói không chừng là có.”
“Có cũng không cược.”
“...”
Long Vũ Sinh trầm cảm rồi.