“Còn có Bì Nhất Bảo cũng như vậy, người với người khác nhau mà...”
“Và người phù hợp với khí trường bên này chỉ có Long Vũ Sinh và Cao Xảo Nhi.”
Tả Tiểu Đa mỉm cười: “Sao có một số chuyện, võ giả lại khiến người bình thường cảm thấy khó mà ngờ được, thậm chí có một số năng lực được xưng là tiên nhân… thật ra, điểm khác biệt là ở đây. Bởi vì, bọn họ không hiểu.”
Hai mắt Tả Tiểu Niệm sáng lên như sao: “Woaa… Tiểu Cẩu Đát giỏi quá… ngươi nói như thế thì ta hiểu rồi.”
Nàng gật đầu, bước chân cũng bước nhanh hơn một chút, nàng nói: “Sau này khi mà ta cũng có loại cảm giác như thế, ta cũng sẽ dừng lại xem thử.”
Tả Tiểu Đa đắc ý nói: “Ngươi thì không cần, bởi vì khi ngươi có cảm giác, tất nhiên ngươi có thể có được! Bởi vì vận khí của ngươi tốt hơn người bình thường hàng ngàn vạn lần!”
Tả Tiểu Niệm nhăn nhó, hừ một tiếng: “Đó chẳng phải vì ngươi giở trò sao.”
Tả Tiểu Đa lập tức đắc ý, chống nạnh ngước mặt lên trời cười lên ba tiếng, sau đó hỏi Tả Tiểu Niệm: “Bây giờ ngươi có cảm giác gì không?”
“Cảm giác ngươi cười ba tiếng rất giống một con chó ngốc nghếch.” Câu này của Tả Tiểu Niệm khiến Tả Tiểu Đa xém chút tự kỷ.
“Ý ta là… có cảm giác gì khác không? Ngươi có cảm giác như đạt được thứ gì đó không?” Tả Tiểu Đa hỏi.
“Ngươi nói như vậy, quả thật là có!”
Tả Tiểu Niệm đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nàng nói: “Thật ra, khi lần đầu tiên tới đây, ta đã có cảm giác chắc chắn sẽ có được thứ gì đó ở đây.”
“Ngươi cũng có cảm giác này sao?” Tả Tiểu Đa mỉm cười bí hiểm, dáng vẻ như chuẩn bị cho điều gì đó rất bất ngờ.
“Cẩu Đát ngốc nghếch!”
Tả Tiểu Niệm gần như bật cười, nói: “Ngươi quên rồi à… Tiểu Tiểu Đa? Nó đã nói cho ta biết từ sớm rồi, dưới chân Bạch Đầu Sơn này có giấu Thượng Cổ Huyền Băng do Băng Phách hóa ra!”
Nghe vậy, tự nhiên Tả Tiểu Đa cảm thấy mình bị vả cho một cú.
Rõ ràng hắn đã chuẩn bị xong để tạo bất ngờ, kết quả, Băng Phách người ta sớm đã có dự cảm rồi, thậm chí cả mục tiêu là gì cũng nắm chắc được.
“Đây chính là hiện thực, ta sớm đã định sau khi sự việc lần này kết thúc sẽ ở lại nơi này truy tìm chỗ giấu huyền băng.”
Hai mắt Tả Tiểu Niệm cong lên, vẻ mặt lúc này chính là “ngươi đúng là tên ngốc”, còn mập mờ thể hiện chút yêu thương.
Đó là một sự thôi thúc không thể kiểm soát muốn nhéo mũi Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa càng trở nên ủ rũ.
Hắn bĩu môi đi về phía trước, âm thầm truyền âm: “Lần này, trái tim bé nhỏ của ta đã chịu phải vô vàn tổn thương, nếu không có người đến ôm ta hôn ta bế ta, cởi đồ ngủ một giấc… thì mãi mãi không bù đắp được đâu.”
Tả Tiểu Niệm hừ một tiếng, ngẩng đầu lên và bĩu môi đi về phía trước.
Bước chân rất nhẹ nhàng, lúc này nàng mới giống như một thiếu nữ vô ưu vô lo, tràn trề hạnh phúc, tràn đầy sức sống thanh xuân, có khao khát về tương lai, không còn cảm giác lạnh lẽo nữa.
Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú phía sau hắn thì đỡ hơn chút, nhưng Cao Xảo Nhi vừa trở thành cẩu độc thân lại bị thồn cẩu lương hết lần này đến lần khác, từ trên trời giáng xuống, từ trước mặt xông tới, ăn đủ no, ăn đủ căng bụng rồi; vậy mà còn không ngừng rắc nữa.
Cẩu lương lạnh ngắt cứ rắc lung tung trước mặt, còn nhét đầy trong bụng ta; ta không kịp phản ứng cũng không kịp tránh, chỉ cảm thấy các ngươi tán nhau tán đến say sưa…
Cho hỏi ta độc thân thì ta đang đắc tội với người nào rồi sao? Không tìm được người yêu bất lực như thế nào; ta cũng muốn có một người ôm ta vào lòng, rắc cẩu lương của bọn ta cho người khác thấy…
...
Năm người đi hết một đoạn đường, dưới sự chỉ dẫn phương hướng của Tả Tiểu Đa, Long Vũ Sinh thuận lợi tìm được một vách núi sâu.
“Chính là nơi này, chính là cảm giác này!” Long Vũ Sinh kích động nói, suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Tả Tiểu Niệm tò mò nhìn Tả Tiểu Đa, tỏ ý, đây chẳng phải rất chuẩn xác sao?
Tả Tiểu Đa trợn mắt, bình tĩnh nói: “Tìm được chỗ rồi à?”
“Tìm được rồi.”
“Vậy thì ngươi tìm cho kỹ, xác định được vị trí chính xác, chúng ta coi như đại công cáo thành. Ờm, ngươi và Cao Xảo Nhi cùng tìm, hai người các ngươi tâm linh tương thông, tìm cùng nhau nói không chừng sẽ nhanh hơn một chút...”
Vạn Lý Tú trợn mắt lườm Tả Tiểu Đa, sau đó lại nhìn sang Long Vũ Sinh.
Cao Xảo Nhi cười khúc khích và nói: “Tả lão đại, ta thấy ngươi có thể sống đến tuổi này đúng là rất kinh ngạc, rất bất ngờ, rất hoài nghi… còn kỳ lạ hơn là… khi ngươi học ở thành Phượng Hoàng, sao không bị các bạn học đánh chết nhỉ?”
Long Vũ Sinh ấp úng nói: “Ai mà không muốn đánh chết hắn? Ai không muốn người đó là chó, đây chẳng phải là do đánh không lại sao, nhưng phàm có người có thể đánh được hắn, thây bây giờ hắn cũng đâu đến nỗi sinh ra cái tính như vậy… haizzz!”
Tả Tiểu Đa nhìn sang nói: “Long Vũ Sinh, bây giờ ngươi phiêu quá nhỉ, mấy lời này cũng dám nói… nhưng mà có đĩa dưa muối, cũng đâu đến nổi uống thành bộ dạng này?”
Long Vũ Sinh lập tức kéo Vạn Lý Túc đi tìm nơi hướng về của hắn.
Cao Xảo Nhi mỉm cười, quay sang hướng khác, bắt đầu tìm kiếm.
Tả Tiểu Đa nhìn họ đi xa, khẽ mỉm cười, tự ý dùng linh khí tạo ra một bàn trà trong tuyết lớn, sau đó lôi ra một chiếc ghế sô pha lớn hai chỗ ngồi từ trong nhẫn không gian, kéo Tả Tiểu Niệm ngồi xuống, thoải mái pha một ấm trà.
“Chúng ta vừa uống trà vừa chờ bọn họ về.”
Vẻ mặt của Tả Tiểu Đa rất là phê pha: “Bây giờ nơi này biến thành chỗ để yêu đương rồi… xem cho kỹ, chỗ này hoa tuyết bay bay, thiên địa hòa làm một thể, như trong cơn mộng… bọn ta, chính là ở nơi này, nương tựa lẫn nhau, lập thân đỉnh phong, tận hưởng cảnh sát mơ màng… trong lòng đặc biệt vui sướng… đây mới là không khí yêu đương...”
Tả Tiểu Niệm có chút lo lắng: “Bọn họ có thể tìm được sao?”
“Tìm được mới là lạ.” Tả Tiểu Đa cười lớn.
Sau đó lại nghe thấy tiếng ầm ầm từ xa truyền đến, nhưng ba người không tìm được chỗ đã bắt đầu tàn phá trắng trợn, đào núi chẻ đá, đến đâu san bằng đến đó, đào bới tứ tung, nhưng chỉ mới là bắt đầu…
Những động tĩnh sau đó càng lúc càng lớn, làm kinh động khắp nơi đâu đâu cũng vang lên tiếng rung động ầm ầm.