Vạn Lý Tú suy nghĩ một hồi mới phản ứng lại, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đột nhiên tối sầm.
Cao Xảo Nhi là phía Tây, Long Vũ Sinh cũng là phía Tây, hai người các ngươi đúng là có suy nghĩ tương đồng đấy!
Tả Tiểu Đa cười hỏi: “Tú Nhi, ngươi có cảm giác gì không?”
Sắc mặt Vạn Lý Tú càng đen hơn: “Không có.”
“Thực sự không có?”
“Không.”
“Một chút cũng không có?”
“Không!”
“Ngươi thật sự không cảm nhận được phía Tây sao?”
“Không.”
Một câu hỏi, sắc mặt Vạn Lý Tú càng thêm khó coi.
Cao Xảo Nhi thì không ngừng cười khổ.
Long Vũ Sinh bắt đầu kêu than: “Lão đại à, lão đại thân yêu của ta… ngươi có thể nghỉ ngơi một lát, bớt nói mấy câu được không? Mọi người đều là người có vợ cả rồi, đàn ông sao lại hãm hại đàn ông chứ? Ta thật sự không có giả làm thánh tán gái, ta chỉ nói cảm giác chân thực của ta, ta đã sớm nói chuyện này với Tú Nhi rồi...”
Tả Tiểu Đa ngạc nhiên nhìn hắn: “Ta nói này Long Vũ Sinh, ngươi biết biểu hiện của ngươi bây giờ giống cái gì không? Chính là chột dạ! Làm người không nên làm những chuyện thẹn với lòng, nửa đêm không sợ ma gõ cửa! Ngươi chột dạ cái gì?”
Vạn Lý Tú quay đầu nhìn Long Vũ Sinh, đằng đằng sát khí: “Tả lão đại nói đúng, ngươi chột dạ cái gì?”
Long Vũ Sinh không còn gì luyến tiếc ngước mặt lên nhìn: “Lão đại... Cứu mạng với...”
“Chậc chậc chậc...”
Tả Tiểu Đa bắt đầu giở giọng dạy dỗ Vạn Lý Tú: “Ta nói này Tú Nhi à, bình thường ngươi quản lý Long Vũ Sinh cũng quá nghiêm ngặt rồi đấy? Đây chẳng là cái gì mà cũng kêu cứu mạng… ài… theo lý mà nói đâu đến nổi, liệu có phải giả vờ không?”
Vạn Lý Tú tức giận nhào tới Long Vũ Sinh: “Lão đại nói đúng, còn giả bộ đáng thương làm gì!”
Long Vũ Sinh bỗng chốc dâng lên một loại cảm giác kích động buồn bực.
Đây thực sự là... tai họa bất ngờ!
Cái miệng này của Tả lão đại đúng là tiện quá chừng.
Tả Tiểu Đa cũng không chần chừ, nói: “Hai ngươi đã tâm linh tương… ờm, không bàn mà giống, đều cảm nhận được phía Tây, thế chúng ta cứ đi theo cảm ứng của hai ngươi thử … thế nào?”
Tả Tiểu Đa cười nói: “Cái này gọi là, đi theo cảm giác.”
Nói rồi, hắn vừa vận đan điền chi khí, vừa nhập tâm diễn: “Đi theo cảm giác… bàn tay nắm chặt giấc mơ… tình yêu sẽ ở bên ta mọi lúc… oh oh oh...”
Long Vũ Sinh lộ vẻ bi thương tuyệt vọng, tự nhiên có cảm giác như đang đi lên pháp trường, còn hơn thế nữa.
“Đi đi đi và đi, cùng nhau đi về hướng Tây chẳng quay đầu...”
Tả Tiểu Đa dẫn đầu, như thể hắn không biết phía sau mình xảy ra chuyện gì.
Tả Tiểu Niệm và Cao Xảo Nhi vội vàng theo sau. Phía sau, Vạn Lý Tú vừa mím môi lén cười, vừa nhéo hết cánh tay, dưới sườn, dưới eo của Long Vũ Sinh.
Long Vũ Sinh nghiến răng nhoẽn miệng, vẻ mặt nịnh nọt.
Rõ ràng là ta chẳng làm gì cả, sao cứ làm như ta đã phạm tội tày trời vậy, ta thật sự không có giả làm thánh tán gái...
Năm người biến mất trong gió tuyết...
Một giọng nói giận dữ truyền đến từ trên không trung.
“Hèn hạ!”
“Hạ tiện!”
“Ta rất muốn đánh chết hắn!”
“Vô cùng hèn hạ...”
“Nhưng bọn họ đến phía Tây làm gì?”
“Hay là đi theo xem thử?”
Bốn người vèo một cái đi theo sau, ai nấy cũng rất hiếu kỳ.
Không nói cái khác, chỉ nói cảm giác mà bọn họ nói, cũng đủ hấp dẫn người khác rồi…
Suy cho cùng là thứ gì mà có thể cho tên tiểu tử này một cảm giác như thế?
Trong gió tuyết.
Tả Tiểu Niệm truyền âm hỏi Tả Tiểu Đa: “Cảm giác mà ngươi nói, cụ thể là cảm giác gì?”
Tả Tiểu Đa khẽ mỉm cười nói: “Thực ra loại cảm giác này nói ra rất là kỳ diệu, nói trắng ra thật ra không đáng một xu. Bởi vì, người đều có loại cảm giác này, đây căn bản chẳng phải là thiên phú dị bẩm gì cả.”
“Lấy Long Vũ Sinh làm ví dụ, thật ra sự thật đã nói rất rõ ràng, nói rất chi tiết, đây chính là cảm ứng mà thần công gia truyền của hắn sản sinh ra, cái gọi là sức mạnh tinh thâm gấp trăm lần, không chỉ là Thanh Long Nguyên Khí, mà bản thân hắn còn phù hợp với huyết mạch Thanh Long, cảm giác đương nhiên sẽ mãnh liệt hơn người khác… nhưng cũng chỉ là mãnh liệt hơn một chút, coi như là có duyên pháp hơn những người khác.”
Tả Tiểu Đa mỉm cười.
Tả Tiểu Niệm vẫn cảm thấy mù mờ, dường như hiểu mà cũng dường như không hiểu… ờm, phần không hiểu chiếm phần lớn hơn.
Tả Tiểu Đa truyền âm nói: “Thật ra loại cảm giác này chúng ta cũng thường có… khi đến một chỗ lạ lẫm, đôi khi sẽ có một cảm giác kỳ lạ, dường như cảm thấy mình từng đi qua nơi đó. Nhưng thực ra trước đó căn bản chưa từng đặt chân đến nơi này.”
Tả Tiểu Niệm gật đầu: “Ta cũng từng có cảm giác này.”
“Còn nữa, chính là khi ta đến một nơi nào đó, đột nhiên có chút lưu luyến, không muốn rời đi, dường như có thứ gì bỏ quên ở đó… cảm giác này, chắc cũng có nhỉ?”
“Cũng có.”
“Có những nơi sẽ cho người ta một loại cảm giác đè nén, khiến tâm trạng người đó vốn dĩ đang rất nhẹ nhõm trở nên nặng nề, cũng có những nơi, vừa mới đi ngang qua, bất giác có cảm giác rùng mình...”
“Những loại cảm giác này người nào cũng có, nơi cảm thấy rùng rợn thật ra chưa chắc sẽ có nguy hiểm, chỉ là khí trường sinh mệnh của con người sản sinh ra cảm ứng với một loại khí trường nào đó của môi trường tự nhiên xung quanh, hoặc là nói… hô ứng.”
“Đương nhiên, loại cảm giác này cũng có mấy phần là thật, chỉ là đa phần nhiều người đều bỏ lỡ cơ duyên này.”
“Và Cao Xảo Nhi và Long Vũ Sinh đều là những người cảm ứng được loại khí trường này “khá thật” nhất bây giờ, nếu là người bình thường, đa số đều mang theo cảm giác này rời đi rồi… có một số võ giả, cảm giác của họ khá là nhanh nhạy, sẽ tìm kiếm về hướng đó, nhưng phần lớn đều tự nhiên mà chết, bởi vì không thể phát hiện được gì, chỉ coi cảm giác này là ảo giác.”
“Lần này, cảm giác của bọn họ cũng chính là như thế; nếu không có ta ở đây, có lẽ Long Vũ Sinh có thể tìm được cơ duyên của hắn, nhưng Cao Xảo Nhi sẽ vô cớ chết đi, nhưng bây giờ có thêm ta ở đây rồi, he he he...”
Tả Tiểu Niệm nói: “Có ngươi ở đây chắc chắn sẽ tìm được sao?”
“Đương nhiên!”
Tả Tiểu Đa nói: “Chứ không ta để họ ở lại một mình làm gì? Khí trường thích hợp với Dư Mặc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi thì không có ở đây… cho nên ta bảo bọn họ đi; tình hình bên chỗ Lý Trường Minh cũng như thế.”