“Chị dâu, ngươi không quản hắn đi.” Cao Xảo Nhi bất lực nói: “Cứ để mặc hắn… để mặc hắn giải phóng bản thân tiếp như thế à?”
Vốn định nói “cứ để cho hắn đê tiện tiếp như vậy à”, nhưng nghĩ lại dù sao nói như thế cũng không hay lắm.
Tả Tiểu Niệm trừng to đôi mắt xinh đẹp, có chút khó hiểu hỏi: “Sao ta phải bận tâm? Hắn nói… sai sao?”
Cao Xảo Nhi sững sờ tại chỗ.
Lần này không phải giả bộ mà là thực sự sững sờ.
Nàng tuyệt đối không ngờ rằng, Tả Tiểu Niệm cao lãnh như tiên, lạnh lùng như trăng, yêu kiều như mộng, tinh khiết như sen lại thực sự nói ra một câu như vậy.
Bất luận như thế nào, nàng cũng không phải là người nói ra những câu này!
Nghẹn một hơi, nửa buổi mới thở ra.
Một lúc lâu sau, trong lòng mới cười khổ một tiếng.
Chả trách, chả trách, vẫn là người xưa nói rất hay, không phải người một nhà, không bước vào cùng một lối, thật sự rất có lý!
Bây giờ, chỉ còn lại năm người.
Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Niệm, Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Cao Xảo Nhi.
Đương nhiên, bốn người âm thầm bảo vệ trên không không biết bây giờ đã đi chưa…
“Bây giờ chúng ta mở cuộc họp.”
Tả Tiểu Đa phô ra phong thái lãnh đạo, cố ý tỏ vẻ chắp tay ưỡn ngực đi đi lại lại.
Đáng tiếc là vóc dáng của ai đó khác phẳng phiêu, bụng cũng chẳng được bao nhiêu thớ thịt, có ưỡn thế nào cũng chẳng lộ ra được cái bụng của hắn!
“Nói thử xem, sao mọi người đều đề nghị đi hết rồi, các người không có dự định gì đã đi rồi?”
“Bao gồm cả ngươi.”
Tả Tiểu Đa nhìn Cao Xảo Nhi: “Cuối cùng ngươi đề nghị đi cùng Lý Thành Long, nhưng lại có ý định khác, tại sao?”
Cao Xảo Nhi và Long Vũ Sinh cùng cười nhạo: “Hóa ra lão đại đã nhận ra rồi, lão đại thật tinh tường.”
“Đệt, ta cần ngươi nịnh ta à! Khi nãy đông người thì không nói, bây giờ lại nói cho ai nghe?”
Tả Tiểu Đa nói một cách quái gở, lại ưỡn ngực cao thêm một chút!
Cao Xảo Nhi cũng cười khổ một tiếng: “Quả thực ít nhiều cũng có chút không muốn đi.”
“Cụ thể là vì cái gì mà không muốn đi?” Tả Tiểu Đa mỉm cười đầy ẩn ý, hỏi.
Cách đối nhân xử thế của Cao Xảo Nhi thật sự khác biệt rất lớn so với những người ở đây, mỗi lần đều phải mưu tính mới hành động, trước khi đi một bước ít nhất phải nhìn ra ba bước tiếp theo, thậm chí còn nhiều hơn.
Sự việc này đã đến hồi kết thúc, nếu không có lý do tương đương, chắc nàng đã nhanh chóng trở lại nhịp điệu của mình, nâng cao căn cơ của mình mới phỉa, suy cho cùng tu vi với sức mạnh của nàng là thấp nhất trong tập đoàn nhỏ này của Tả Tiểu Đa!
Cao Xảo Nhi hiếm khi bối rối như vậy, nàng lẩm bẩm nói: “Ta không rõ, chỉ là ta cảm thấy, bây giờ đi sẽ rất đáng tiếc. Nhưng cụ thể là tại sao, bản thân lại không thể nói rõ được.”
Tả Tiểu Đa cất giọng chỉ bảo: “Thế ngươi cảm thấy, nếu ngươi ở lại, ngươi sẽ đi hướng nào? Để không thấy luyến tiếc, không hối hận?”
Cao Xảo Nhi nói: “Hướng Tây.”
Nàng đưa tay ra chỉ, dáng vẻ rất chắc chắn.
“Nơi mà lòng ngươi muốn hướng về, là phía Tây?” Tả Tiểu Đa hỏi.
“Ừm.” Cao Xảo Nhi cắn đôi môi đỏ mộng và giọng điệu của cô ấy trở nên kiên quyết hơn.
“Ừm.”
Tả Tiểu Đa quay đầu lại và hỏi Long Vũ Sinh: “Còn ngươi thì sao?”
Long Vũ Sinh cau mày, nghĩ thầm: “Từ khi tới đây, ta có một loại cảm giác khó tả, không ngừng xâm nhập dâng trào.”
“Cảm giác như thế nào?”
“Rất khó nói… dường như nơi này, có thứ gì đó vẫn luôn hấp dẫn ta, có một thứ âm thanh đang gọi ta… cảm giác này dường như rất mơ hồ mà lại rất chân thực...”
Long Vũ Sinh nói: “Lão đại, ngươi biết ta cực ít nằm mơ mà, nhưng đến đây hai đêm rồi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút thì sẽ chìm vào giấc mộng, nằm mơ ngay, còn mơ thấy một con thanh long, nó đang trừng mắt nhìn ta.”
“Đồng thời, còn mơ thấy một nơi kỳ quái… phương hướng, địa điểm, khung cảnh xung quanh, đặc trưng, đều rất rõ ràng.”
“Còn nữa, ngươi còn nhớ lần trước lẻn vào thành Bạch Sơn, cái lần chúng ta không may bị cao thủ Phi Thiên cảnh phản kích, lần đó tai họa sát nách, tuy đối phương chỉ đánh ra một đòn, nhưng lại đầy sát khí, đã nhắm vào hai người chúng ta, lúc đó trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ, cho dù ta chết, cũng phải bảo vệ được Tú Nhi...”
Long Vũ Sinh hít một hơi, vẻ mặt nặng nề nói.
Đôi mắt Vạn Lý Tú đầy dịu dàng, nhẹ nhàng ôm cánh tay của Long Vũ Sinh.
“Dừng lại, ngươi là đang rắc cẩu lương, giả làm thánh tán gái với ta à...”
Tả Tiểu Đa giận run cả người, rõ ràng đang bàn chuyện đàng hoàng, sao lại bẻ lái sang chuyện ngươi xả thân bảo vệ, đàn ông tình thánh bên đó đi đâu rồi!
Vậy mà lại có người ở trước mặt ta, đặc biệt là ở trước mặt ta và Tả Tiểu Niệm, ra vẻ hống hách như thế, đánh trống khua chiêng giả làm thánh tán gái như thế!
Ngươi như thế này rồi, bảo ta sau này làm sao diễn?
“Lão đại, ngươi bình tĩnh chút được không? Đợi nghe ta nói hết đã... Ta đang nói chuyện đàng hoàng với ngươi mà, ban đầu hai bọn ta bị cao thủ Phi Thiên cảnh khóa chặt, dường như không thể cử động, ta đánh liều tất cả, xem chút là tự bạo, cho dù nỗ lực dịch chuyển đến phía trước Tú Nhi, nhưng một đòn đầy sát ý của người đó vượt xa giới hạn của bọn ta, lúc đó ta đang nghĩ, nếu chỉ có một mình ta chết, bảo vệ được Tú Nhi, thế thì tốt rồi… nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng khi bị tấn công, một cỗ sức mạnh dường như là từ trong người ta, hoặc là một loại sức mạnh có thuộc tính giống với sức mạnh trong người ta nhưng không biết là nó tinh thâm hơn bao nhiêu lần… sau đó, sau đó thì hai bọn ta bị đánh bay đi, cả người bị thương nặng… nhưng tình trạng bây giờ thật sự là tốt hơn những gì ta nghĩ rồi, tốt hơn rất nhiều!”
Long Vũ Sinh sầu não nói: “Xong việc ta có kiểm tra lại, nhưng hoàn toàn chẳng tìm được nguồn gốc của loại sức mạnh đó, chỉ có nguồn sức mạnh kỳ lạ mà trước đó ta đã cảm ứng được, dường như nó lại càng rõ ràng hơn vài phần, ta và Tú Nhi thương lượng, muốn để ngươi xem thử là cát hay hung, nhưng mấy ngày nay bận như thế… nên mới nghĩ là để ngươi xong việc rồi mới nói.”
Tả Tiểu Đa trầm ngâm một hồi, hỏi: “Nguồn cảm ứng mà ngươi nó từ phía nào?”
“Phía Tây!” Long Vũ Sinh cũng chỉ về phía Tây nói.
“Cũng ở phía Tây à...”
Tả Tiểu Đa mỉm cười càng thêm ẩn ý.
Nói rồi, hắn cười lớn rồi nhìn sang Vạn Lý Tú.