Ba miếng ngọc bội, một viên để bên chân trái, đó là dành cho Tả Tiểu Niệm, viên để bên chân phải, thì dành cho Cao Xảo Nhi, còn một viên, để trước ngực Thái m Tinh Quân, thì đó là dành cho Vạn Lý Tú.
“Mọi thứ đã phân phát gần hết rồi, chỉ tiếc là Tạo Hóa Nhất Giác của ta, cái người cuối cùng không được cái gì hết, mục đích của ngươi đương nhiên là vật này đúng không?”
Đang nói, cười thần bí nói: “Nếu như sau này ngươi có cơ hội, gặp được Yêu Hoàng bệ hạ…. nhất định phải giúp ta chuyển lời cho hắn.”
Chuyển một lời cho Yêu Hoàng?
Tả Tiểu Đa nhịn không khỏi có chút thắc mắc.
Ngươi muốn ta chuyển lời gì? Tại sao không để Long Vũ Sinh chuyển? Đó mới là người truyền thừa y bát của ngươi á.
Nhưng cái nghi vấn này, tự nhiên là không có ai có thể trả lời.
Chỉ thấy trong mắt Thanh Long Thánh Quân có chút sâu lắng, đang trầm ngâm, đang do dự, nghĩ kỹ rồi, mới từ từ nói tiếp tục: “Câu nói này là… đời này Thanh Long, không phụ lòng ngươi.”
Tám chữ cuối cùng, nói nghe thấy cực kỳ trầm trọng, cực kỳ…. bùi ngùi.
Hắn xưng hô với Yêu Hoàng, mà dùng ngươi, chứ không phải là ngài, ý nghĩa sâu sắc trong đó, không cần nói vẫn có thể hiểu được.
Tả Tiểu Đa thẫn thờ, câu nói này, bình thường không có gì lạ kỳ? Có đến độ phải đặc biệt chuyển lời không?
Thái m Tinh Quân bình thản cười cười: “Thánh Quân không cần phải canh cánh trong lòng; thật sự nghĩ kỹ lại, nếu ngươi và ta ở vị trí ấy, thì cũng khó mà đắn đo sao cho chu toàn.”
Thanh Long Thánh Quân vui vẻ cười: “Đạo lý ai cũng biết nói, ảo thuật thì ai cũng biết làm, kỹ xảo mỗi người mỗi khác thôi, chỉ là, ta rốt cuộc không có ở vị trí ấy, cho nên, ta còn có thể cằn nhằn oán trách.”
Thái m Tinh Quân cười lên, nói: “Nghịch ngợm quá nha.”
Thanh Long Thánh Quân mỉm cười nói: “Tiên tử, kiếm của ta, để lại thôi. Thanh Thanh Long Thánh Kiếm này, tiểu tử, ngươi phải dùng cho tốt nhé.”
Thái m Tinh Quân mỉm cười nói: “Kiếm của ta, thôi thì không để lại đâu, thanh kiếm của ta, đồ đạc tùy thân của ta… đều có ý nghĩa lớn đối với ta.”
Thanh Long Thánh Quân hơi nghiêng đầu, đúng như trạng thái và biểu cảm của hắn cách sau hàng vạn năm, mỉm cười: “Ý nghĩa lớn? Tiên tử, cái truyền thuyết của ngươi….”
Huyên Nga tiên tử cười nhạt: “Thời gian đã đến, Thánh Quân, câu cuối cuối này, có chút tinh nghịch đấy.”
Lời nói chưa dứt hết, hình ảnh đã dừng lại.
Mọi thứ xung quanh cũng trở lại như cũ, Thái m Tinh Quân đứng đó, còn Thanh Long Thánh Quân thì đang ngồi đấy, hơi nghiêng đầu, mỉm cười.
Hai người đều đang mỉm cười, chỉ là đã không còn cử động nữa.
Sau đó…..
Bọn người Tả Tiểu Đa đều cảm thấy đất trời rung chuyển.
Cho đến khi định thần lại, đưa mắt nhìn quanh, thì đã phát hiện bản thân đã trở về vị trí ban đầu, đang nhìn Thanh Long Thánh Quân và Thái m Tinh Quân.
Duy chỉ có khí thế giữa hai người đối đầu với nhau, cũng đã tan biến đi mất.
Tả Tiểu Đa thử động đậy, quả nhiên đã có thể hành động tự do, phản ứng theo bản năng nói: “Ta có cảm giác mình vừa mơ một giấc mơ.”
“Ta cũng vậy.”
“Ta cũng vậy.”
“Đây không phải là giấc mơ, tuyệt đối không phải giấc mơ.”
Tả Tiểu Niệm khẽ thở dài: “Đây hẳn là Thanh Long Thánh Quân dùng sinh lực cuối cùng của hắn, để thi triển quay ngược thời gian, phản chiếu hình ảnh vạn cổ. Để chúng ta nhìn thấy rõ ràng, những thứ thuộc về họ, cảnh cuối cùng của năm đó, để chúng ta, những người có duyên, hiểu rõ ràng hơn về nguyên nhân của các sự kiện lúc đó.”
Nàng khẽ thở dài một hơi, nói: “Tu vi thực lực của hai vị tiền bối….. thật sự…quá là cao cường…..”
Trong giọng nói của nàng, tràn đầy sự kính nể kinh ngạc, ánh mắt nhìn Thanh Long và Thái m Tinh Quân, chỉ có khao khát và lòng tôn kính.
Đối mặt với các vị đại năng vĩ đại như vậy, không ai là không tôn trọng, không chỉ có lòng khao khát!
Tả Tiểu Đa với Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Cao Xảo Nhi, trong lòng đều có tâm ý như thế.
“Chúng ta hãy cúi đầu lạy hai vị tiền bối trước đã.” Tả Tiểu Niệm đề nghị.
“Được.”
Năm người xếp hàng quỳ xuống, hướng về Thanh Long Thánh Quân và Thái m Tinh Quân, cung kính lạy chín cái thật mạnh.
Sau đó, Tả Tiểu Niệm và Vạn Lý Tú còn có Cao Xảo Nhi, quỳ xuống cúi lạy ngay trước mặt Thái m Tinh m, cung kính nhận lấy miếng ngọc bội thuộc về bản thân.
Long Vũ Sinh thì quỳ lạy trước Thanh Long Thánh Quân, lập lời thề thiên đạo, thề rằng không bao giờ sát hại đến Thanh Long Thất Tinh.
Sau đó cẩn thận nhẹ nhàng đi về phía trước, cánh tay của Thanh Long Thánh Quân vốn cầm lấy miếng ngọc bội, ngay sau khi Long Vũ Sinh hoàn thành lời thề thiên đạo, quả nhiên lỏng tay rớt ra, lộ ra miếng ngọc bội và chiếc nhẫn.
Long Vũ Sinh cúi người hành lễ thêm lần nữa, đưa tay đón lấy nhẫn và ngọc bội, vẫn không kiểm tra xem như thế nào, mà chỉ đưa tay nâng đón lấy, cúi lạy lần nữa thể hiện lòng biết ơn.
Và Tả Tiểu Đa sớm đã cất đi mảnh ngọc bội hình tam giác dưới đất.
Hoặc là người khác không để ý, nhưng Tả Tiểu Đa thì làm sao mà không nhận ra được?
Miếng ngọc bội hình tam giác màu xám không nổi bật này, chính là….chất liệu của mảnh khuyết ngọc bội của mình!
Nhưng khi Tả Tiểu Đa cất đi, ngay giây phút đầu tiên đã dùng linh khí gói lại, quẳng vào bên trong nhẫn không gian, chứ không lựa chọn thử dung hợp gì khác!
Đó cũng là một phần do Tả Tiểu Đa cẩn trọng, không muốn mạo hiểm những rủi ro không cần thiết!
Hắn thực sự hơi sợ việc miếng ngọc bội đột ngột dung hợp với miếng của mình, phát sinh ra những thay đổi ngoài mong đợi của hắn!
Tả Tiểu Đa chắc chắn xác định rằng, chỉ cần hai miếng tàn ngọc tiếp xúc, nhất được sẽ phát sinh ra biến hóa…. Nhưng bây giờ, trong cung điện, lại còn nhiều đồ quý báu chưa thu gom được.
Dưới ánh mắt của bốn người, Tả Tiểu Đa sắc mặt nghiêm túc, đứng trước bảo tọa, cung kính hành lễ, sau đó đứng dậy nói: “Thanh Long Thánh Quân đại nhân tôn kính.”