Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1713 - Chương 1711: Ai Nói? (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1711: Ai nói? (2)

Hồng Thủy Đại Vu đứng dậy, giận dữ nói: “Đồ khốn!”

Đại Vu giận dữ, kinh thiên động địa!

Nhưng điều khiến Hồng Thủy Đại Vu càng thêm phẫn nộ, vẫn còn ở chỗ...... Ngô Vũ Đình nói rõ là xem bản thân thành vũ khí để sử dụng, mà bản thân còn không thể không đi!!

Đây mới là điều khiến cho hắn khó chịu nhất!

Hơn nữa bên đó vẫn còn mắng nhiếc mình, như là mắng thuộc hạ, càng khó chịu!

Ta là người mà ngươi có thể chỉ huy sao?

Coi như hai người các ngươi cộng lại, cũng không thể chỉ huy ta nha!

Các ngươi không có đủ tư cách!

Nhưng mà...... Hiện tại mặc kệ có đủ tư cách hay không, chuyện này lại nhất định phải quản, còn phải quản đến cùng, quản triệt để —— hắn giận tới mức muốn xì khói rồi!

Ngươi bảo ta đi là ta phải đi chắc? Haizz..... đậu xanh, lão tử đúng là nhất định phải đi thật! Cái này thật là khó chịu......

Sau đó, tích lũy mấy cái tâm tình tiêu cực này, toàn bộ đều rơi xuống đầu của Đạo Minh!

Chính là những tên khốn này, mang đến những phiền toái này cho lão tử!

Quy củ ta lập ra, cố mà tuân thủ không được sao?

Nếu như đã đặt xong quy củ mà lại không tuân thủ, còn cần quy củ có tác dụng gì?

Quy củ ta lập ra, Nhân Tình lệnh mà ta nói tới, ta đang quản chế, ta đang chủ trì, ta đang chủ đạo!

Kết quả là các ngươi vả vào mặt ta!

Các ngươi phá hủy quy củ.

Lúc này mới có chuyện người phụ nữ kia đổ ập đến mắng ta một trận, ta còn phải đi làm việc theo ý nàng, ta còn phải chùi đít cho các ngươi những đứa phá hỏng quy củ này...... Hồng Thủy Đại Vu ta không biết xấu hổ sao?

Tức chết lão tử!

Hồng Thủy Đại Vu mang theo Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy, thẳng tắp tung người bay ra ngoài!

Nếu như không lấy chuyện này dạy dỗ một chút cho những người kia của Đạo Minh, về sau Nhân Tình lệnh, cũng không cần thiết phải tồn tại nữa!

Phong Vân Đột Khởi!

Hồng Thủy Đại Vu mạnh mẽ xông lên, mục tiêu trực chỉ tổng bộ Đạo Minh.

Càng chạy càng lên cơn giận dữ.

Mẹ nó xa như vậy, lão tử còn đang bế quan không biết à......

Lục địa Đạo Minh.

Vân Thượng Tùng mang theo mấy tên hộ vệ của mình, xuất phát hướng về Tam Thanh Thần Sơn.

Lấy cấp độ tu vi của hắn và hộ vệ, sớm đã có thể phi hành lên trên không trung; Chớp mắt đã có thể đến nơi, nhưng Vân Thượng Tùng lại là từ nhỏ đã thích cưỡi ngựa, biết rõ là bỏ gần tìm xa, vẫn là làm không biết mệt.

Cái này cũng đã tạo thành một đường phong cảnh đạc biệt của Đạo Minh: khi tất cả mọi người lái xe cấp cao, hoặc là bay trên trời...... Có chín người đội kỵ mã như vậy, thường xuyên xuất hiện, phóng ngựa rong ruổi, ra roi thúc ngựa.

Mà chín người này, chỉ biết là Vân Thượng Tùng và bát đại hộ vệ của hắn!

Ngay từ đầu còn có người chỉ chỉ trỏ trỏ: Nhìn chín tên ngu xuẩn này......

Nhưng càng về sau, ai cũng không dám nói như vậy.

Vì sao?

Bởi vì Vân Thượng Tùng, chính là một trong thập đại Thiên Vương dưới trướng Đạo Minh Thất Kiếm!

Cho dù là phóng nhãn ba đại lục cũng là cường giả đỉnh cao!

Vân Thượng Tùng, chính là đại tu giả cùng thời với Ngự Tọa Tuần Thiên, năm đó đệ nhất thiên tài Đạo Minh, cũng là người đầu tiên nằm trong Nhân Tình lệnh của Đạo Minh!

Quân này một đường trưởng thành nhanh chóng, cấp tu vi thẳng tắp nhảy lên cao, cho đến ngày nay, đã có thành tựu là Huyết kiếm Thiên Vương - một trong thập đại Thiên Vương dưới trướng Đạo Minh Thất Kiếm!

Thứ duy nhất làm cho Đạo Minh Thất Kiếm bóp tay mà đáng tiếc chính là, Vân Thượng Tùng, cuối cùng vẫn là chưa thể đạt tới cấp độ siêu nhiên như Ngự Tọa Tuần Thiên và Trích Tinh Đế Quân, hơi thiếu sót.

Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng chút nào, ở Đạo Minh, Vân Thượng Tùng đã có địa vị gần như chí cao vô thượng.

Cưỡi bảo mã lương câu thất truyền đã trở thành truyền thuyết trong thời kì vương triều tranh bá, sác mặt của Vân Thượng Tùng rõ ràng thẫn thờ.

Con ngựa này, đời đời kiếp kiếp bị mình cưỡi, đã cưỡi thật sự nhiều lần......

Mà theo bát đại hộ vệ ở phía sau hắn, cũng đều là mỗi người một con ngựa, phi nhanh......

Cũng không phải là mỗi người đều thích cưỡi ngựa.

Cưỡi ngựa cũng không phải là việc to lớn nhiều như thế, mà trong xã hội hiện đại, cưỡi ngựa làm huyên náo phố xá, còn khiến người ta cảm thấy rất ngu xuẩn.

Mấy tên thủ hạ này của Vân Thượng Tùng, nói ra thì thật sự không có ai là thật sự thích cưỡi ngựa, nhưng bọn họ có thể làm gì được, mặc kệ đáy lòng không thích cưỡi ngựa như thế nào, hay không muốn cưỡi ngựa, đều phải cưỡi......

Cũng không thể để cho lão đại cưỡi ngựa ở phía dưới, bản thân tám người họ lại ở trên trời mà nhìn xuống chứ?

Thậm chí ở rất nhiều thời điểm, còn phải tỏ ra là mình rất thích, rất tình nguyện cưỡi loại phương tiện giao thông là ngựa này.

Dù sao, có thể đi theo bên cạnh Vân Thượng Tùng, trở thành hộ vệ của hắn, bản thân việc này cũng đã là một phần thành tựu, một loại vinh quang.

Ngươi không vui, không thích, tự nhiên có cả đống người phía sau nguyện ý thay thế vị trí của ngươi, tương đối với việc trở thành hộ vệ của Vân Thượng Tùng, hi sinh một sở thích cá nhân, lại bồi dưỡng được một sở thích cá nhân tương đối khác, cái này thật sự không tính là gì, như thế nào lấy hay bỏ, riêng phần mình hiểu rõ!

“Nghe nói năm đó thời kỳ vương triều tranh bá, đại tướng quân trong những truyền thuyết kia, chính là phóng ngựa rong ruổi như vậy, đạp thiên sông núi, dục huyết phấn chiến, cuối cùng thành bất hủ công lao sự nghiệp!”

Vân Thượng Tùng hơi xúc động, trước lúc vung roi chỉ đạo: “Nhưng mà, từ khi Đạo Minh trở về...... Loại cảnh tượng vạn mã thiên quân phóng ngựa rong ruổi đó, từ đây đã thành truyền thuyết thất truyền...... Thật sự là đáng tiếc!”

“Lão đại, lần này ngài trở về Tam Thanh Thần Sơn, là có chuyện quan trọng gì ạ?” Hộ vệ sau lưng hỏi một chút.

“Không biết.”

Vân Thượng Tùng nói với đôi mắt mệt mỏi: “Nhưng bây giờ quân đội Đạo Minh đã tập kết hoàn tất, cần phải có người dẫn quân tới Nhật Nguyệt quan bên kia, xuất quân tác chiến, hoặc là, tọa trấn Nhật Nguyệt quan. Hẳn là một loại nguyên nhân trong đó đi......”

“Vậy, chẳng lẽ còn có thể có nguyên nhân khác?”

“Nghe nói...... Bọn tiểu bối đã xuất động Phi Thiên, ám sát người trong Nhân Tình lệnh.”

Bình Luận (0)
Comment