Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1723 - Chương 1721: Nỗi Lo Âu Của Lôi Đạo Nhân. (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1721: Nỗi lo âu của Lôi Đạo Nhân. (2)

Vân Trung Hổ bình tĩnh nói: “Hơn nữa, tiền bối nói cái gì, vãn bối một câu cũng nghe không hiểu. Vãn bối chỉ là phụng mệnh mà đến, chỉ thế mà thôi. Tiền bối không đưa, bọn ta sẽ xoay người rời đi ngay, tuyệt đối không nhiều lời.”

Lôi Đạo Nhân tức đến mức nhổ một sợi râu của mình.

Nhưng mà….

Cuối cùng…

Tả Lộ Thiên Vương Vân Trung Hổ thắng lợi trở về.

Nhìn thấy bóng dáng của Vân Trung Hổ đi xa, mấy vị Đạo Nhân của Đạo Minh đều có phần than thở.

“Lần này Vân Trung Hổ đến vậy mà lại tinh khôn hơn so với lần trước. Mà Bạch Vân Đóa đó, cũng rõ ràng nhìn ra được khí thế đã chậm chạp rất nhiều rồi.”

Lôi Đạo Nhân khẽ than thở: “Nhìn lại mấy Thiên Vương của Đạo Minh chúng ta… nếu thật sự mang ra so với Tả Hữu Thiên Vương của đại lục Tinh Hồn, e rằng đã không bì kịp rồi…”

“Bây giờ người duy nhất còn có thể đánh đồng, cũng chỉ là trong danh xưng đều có hai chữ Thiên Vương thôi…”

“Nhanh chóng dẫn đại quân đến Nhật Nguyệt Quan, nếu còn không đi…. Đạo Minh thật sự sắp xong rồi…”

Lúc Lôi Đạo Nhân nói câu đó, cảm nhận rõ ràng được tâm trạng chán nản của chính mình, trong mấy nghìn ngăm trở lại đây, trước giờ chưa từng chán nản như thế.

Thực sự có một chút không hiểu, đã qua nhiều năm như vậy rồi, nhưng sao năm nay lại bắt đầu, bất cứ việc gì cũng không làm, chỉ là không ngừng làm người đổ vỏ…..

….

Đạo Minh mất đi một vị Thiên Vương.

Bởi vì chuyện này mà mấy ngày nay Du Đông Thiên đang cười trên nỗi đau của ngước khác.

“Huyến Kiếm chết rồi, hahahaha, hô hô hô…. Đông Phương, ngươi mời ta uống một bữa rượu chúc mừng đi.”

“Hahaha…. nghe nói Huyết Kiếm chết không rõ nguyên nhân, Đông Môn, đến đây đến đây, ngươi gọi toàn bộ đồ nhắm ra đây mời uống một bữa, ta với ngươi từ từ nói chuyện.”

“Hô hô, Vân Thượng Tùng chết rồi, năm đó hắn còn đánh ngươi nữa đúng không? Đúng không Bắc Cung? Nào, ngươi gọi toàn bộ món ăn, lấy rượu ngon mà ngươi cất kỹ ra đây, cảm ơn ta một chút.”

Du Đông Thiên chạy khắp nơi tìm người uống rượu, bốn vị đại soái biên ải bị ép buộc luân phiên mời khách.

Trong lòng của mấy vị đại soái đều nhàm chán đến cực điểm.

Dựa vào đâu mà Vân Thượng Tùng chết thì bọn ta phải mời ngươi uống rượu? Ngươi giết hắn sao?

Bọn ta lại không phải không biết sự việc này đã loan truyền khắp đại lục rồi, còn cần người đến đây từ từ nói chuyện với bọn ta?

Bắc Cung đại soái càng ấm ức, Vân Thượng Tùng chết thì tại sao ta phải cảm ơn ngươi chứ?

Nhưng vì ngại địa vị của Du Đông Thiên, ba vị đại soái vẫn cắn răng và mời hắn một bữa.

Khi Du Đông Thiên đến Nam Chính Càn để làm tiền, đã bị Nam đại soái trực tiếp nhanh chóng đuổi ra ngoài một cách không hề nể nang.

“Nam Chính Càn, hahaha….Vân Thượng Tùng chết rồi, ngươi mời ta…”

“Cút! Cút ra ngoài! Người đâu, quét cái tên này ra ngoài cho ta!”

“M* kiếp, Nam Chính Càn, ngươi muốn tạo phản sao?”

“Tạo phản? Hữu Thiên Vương, ngươi nói ra hai chữ này ta mà không thấy xấu hổ sao?! M* kiếp, đến bây giờ ta mới biết, vì thay ngươi mang tiếng oan mà ta bị cho vào danh sách đen, ngươi thật sự là cái thứ không ra gì!”

Nam Chính Càn thật sự rất tức giận.

Chuyện này liên quan gì tới ta?

Chuyện nào mà không phải ngươi làm chứ? Tại sao ta ở xa nghìn dặm mà vẫn cứ phải gánh tội thay chứ hả… hơn nữa lại là loại siêu cấp oan ức, với lại từ đầu đến cuối ta còn chẳng biết mô tê gì….

Ta trấn giữ ở Thượng Kinh không trêu chọc ai không động đến ai, còn phải phụ trách đổ vỏ giúp các ngươi bằng mọi cách, có vô số ‘chuyện tốt’ trong cả quá trình này, nghĩ tới là ta đã thấy đau đầu rồi, kết quả lại thêm một cái nồi từ trên trời rơi xuống, từ đây lọt vào danh sách đen của lão đại...

Mà chính mình thậm chí còn không hiểu rõ tình hình một chút nào, cũng không biết chân tướng trong đó!

Kết quả….

Bây giờ cuối cùng đã hiểu rõ rồi, ta không sai ở chỗ nào hết!

Đều là do tên khốn nạn Du Đông Thiên đã đổ cả đống nồi lên trên đầu mình, hoàn toàn là tai bay vạ gió, hơn nữa sau khi sự việc xảy ra cũng không thông báo!

Cứ để mình ở lại trong danh sách đen, còn bản thân hắn thì vui sướng chạy đi… lại còn ở đây xem náo nhiệt!

Nếu ngươi nói ngươi đã làm chuyện này, chỉ cần ngươi nói với ta một tiếng là cũng được rồi…

“Ngươi cút đi! Cả đời này của ta không quen biết ngươi! Nếu còn dám đến trước mặt ta, ta không qua tâm ngươi là cái gì Thiên Vương, đến là chiến đấu sống chết với ngươi!”

Ở ngay trước mắt biết bao nhiêu người, đường đường là Hữu Lộ Thiên Vương lại bị Nam soái cầm đao đuổi ra khỏi đại doanh, không hề nể tình, không có một chút khoan nhượng nào.

Nhưng Du Đông Thiên không hổ là Hữu Lộ Thiên Vương!

Chỉ với một câu nói, Nam soái với vẻ tươi tỉnh, chắp tay thi lễ tiếp đón từ xa để Thiên Vương đại nhân tiến vào.

Du Đông Thiên bị đuổi ra ngoài, đầu đầy hắc tuyến.

Mắc cỡ chết người!

Nhưng mà ta là Thiên Vương cơ mà!

“Nam Chính Càn, ta chính là Thiên Vương đó!” Du Đông Thiên thở hổn hển.

Nam Chính Càn khịt mũi coi thường: “Người vừa mới bị đánh chết kia, cũng là Thiên Vương! Thiên Vương thì nhằm nhò gì! Cút!”

Du Đông Thiên kìm nén một hơi.

Nhưng, hôm nay không thể bị đuổi ra ngoài, nếu thực sự bị đuổi ra ngoài, thì xấu hổ chết mất!

“Ta đồng ý với ngươi, chỉ cần hôm nay ngươi cho ta thể diện, sau này ta sẽ để người khác gánh nồi, tuyệt đối không để ngươi gánh nồi nữa! Ta lấy nhân phẩm của cha ta ra bảo đảm!”

Cứ một câu nói như vậy, làm cho Nam Chính Càn vui vẻ bội lần như từ trên trời giáng xuống!

Chỉ cần ngươi không để ta chịu tội thay, trong thiên hạ này, còn ai có thể để cho ta gánh nồi?

Vậy ta há chẳng phải là, bắt đầu từ bây giờ, sẽ hoàn toàn an toàn rồi?

Ngươi mà dám dùng nhân phẩm của ngươi bảo đảm, ta đã xuất đao rồi. Nhưng ngươi dùng nhân phẩm cha ngươi bảo đảm... Vẫn đáng để tin tưởng.

Thể diện gì đó, đó chính là cái đệm giày, lúc nên bỏ qua, vậy thì phải bỏ qua, huống chi còn không phải là cái đệm giày vừa chân bao nhiêu!

“Du Thiên Vương, ha ha ha, đây không phải là Du Thiên Vương tôn kính của chúng ta hay sao... Mời, mời, chuẩn bị rượu nhạt đơn giản, kính xin Thiên Vương vui lòng đến dự.”

“Ôi, thiệt thòi cho ngươi rồi, hiếm thấy Nam Chính Càn ngươi hiểu chuyện như vậy.”

Bình Luận (0)
Comment