“Đó là chuyện nên làm, mời Thiên Vương, nhìn xem, đây Đài Tử năm trăm năm.”
“Không tệ, không tệ! Vị này tốt đấy, nếu ai tặng anh Phong của ta hai bình... Đoán chừng cũng có thể sống đến kết cục...”
“Thiên Vương yên tâm, thu xếp! Lập tức thu xếp!”
...
Có điều Nam Chính Càn vừa uống rượu, vừa suy nghĩ trong lòng.
Chuyện lần này của Tiểu Đa Đa, một Thiên Vương của Đạo Minh phải chết, chuyện ầm ĩ này không phải có chút lớn, mà là quá lớn rồi, bây giờ đoán chừng Đạo Minh sẽ không xuất thủ với người có tên ở Nhân Tình lệnh nữa.
Nhưng chờ khi hắn tấn thăng đến cấp Phi Thiên, lại không có Nhân Tình lệnh hạn chế... Đoán chừng đến khi đó, Đạo Minh sẽ liều mạng tìm hắn để trả thù!
Đến lúc đó, ngộ nhỡ có việc gì, thì không phải toàn bộ Đạo Minh gánh nồi, mà là thuộc về ân oán giang hồ, oan có đầu nợ có chủ. Chỉ cần Đạo Minh chịu bắt người ra đối chất, nguy hiểm vẫn rất lớn.
Nếu quả thật xảy ra chuyện, cho dù là diệt hết một gia tộc trong Thất Kiếm... Thì có tác dụng gì? Nếu như tầm quan trọng của Tiểu Đa Đa thực sự đến loại trình độ đó, chưa chắc đối phương sẽ không làm được loại chuyện này.
Chuyện này, đúng là phải nhắc nhở trước thời hạn một chút mới phải, nhưng đừng nhớ ít quên nhiều, trong lúc bận bịu phạm sai lầm...
Còn Vu Minh bên kia, trái lại không cần băn khoăn... Mà đám người trong đầu toàn là bắp thịt kia, đoán chừng cũng không nghĩ ra âm mưu quỷ kế bậc này, nhất là còn có Hồng Thủy Đại Vu áp chế...
Có nên gây chút phiền phức cho Đạo Minh không nhỉ? Nghe nói đại quân hoán phòng của Đạo Minh đã xuất phát rồi, sắp đến tiền tuyến...
Đúng lúc bây giờ bia đỡ đạn ít đi, còn dư lại đều là tinh nhuệ... Hay là cứ để người của Đạo Minh đi lên chạm mặt với Vu Minh nhỉ?
Dùng lý do gì đây?
À, tai nghe là giả mắt thấy là thật, các ngươi đích thân cảm nhận một chút chiến lực của Vu Minh? Nếu không thì ta lo sau này các ngươi sẽ thua thiệt đấy...
Lý do này... Chậc chậc chậc, rượu Đài Tử này quả nhiên không tệ.
Nam Chính Càn vừa uống rượu vừa suy nghĩ.
Lần này phải biểu hiện tốt một chút, nếu lại bị vào danh sách đen lần nữa, đoán chừng sẽ không ra được nữa...
...
Mà Tả đại thiếu gia Tả Tiểu Đa bị vô số người của các thế lực khắp nơi ràng buộc, giờ phút này đang ở đáy sâu nhất của Bạch Đầu Sơn, cùng Tả Tiểu Niệm hai người đã tìm được địa đầu.
Cần mẫn trắng trợn khai thác Huyền Băng dưới Bạch Đầu Sơn, trước mắt đã đào xuống không dưới ngàn trượng rồi...
Vượt xa dự liệu của hai người, Huyền Băng dự trữ dưới Bạch Đầu Sơn này, thật sự là quá nhiều!
Đầu tiên là sơn thể, tiếp đó sau khi đào xuống tiếp ba trăm thước nữa, lại bắt đầu xuất hiện lớp băng, một đường đào xuống, lại đến một tầng sơn thể có tính dính vô cùng mạnh, đào xuống hơn hai nghìn thước, mới lại đến lớp băng.
Mà lớp băng xuống chút nữa, kéo dài xuống sâu ngàn thước, lớp băng bắt đầu xảy ra biến hóa vi diệu, càng ngày càng rét căm căm, càng ngày càng thấy cứng rắn, tiếp đó sau năm trăm thước nữa, chính là đến lớp Huyền Băng.
Tả Tiểu Niệm vốn định bắt đầu thu từ nơi này, nhưng Tả Tiểu Đa không cho phép.
Mà lựa chọn tiếp tục đào xuống, một mực đào đến vị trí phía dưới nữa, lúc đào được đá bùn đất lần nữa, đi ngược trở lại, ở nhất vị trí chính giữa, bắt đầu thu hoạch.
Sau đó thuận theo lớp băng được lựa chọn một đường thu lấy một đường gõ động, cứ cách mấy trăm thước, lại giữ lại mấy chục thước không đào.
Tránh cho nơi này sụp xuống...
Như vậy một đường đào ra có vẻ xấp xỉ hai nghìn thước, Băng Phách một mực yên lặng tự động bay ra từ trên thân Đoạt Linh kiếm, nơi nó hướng về, bất ngờ là một khối Huyền Băng to lớn phía trước, vậy mà lại tỏa ra hào quang ba màu, kỳ quan rực rỡ!
Băng hàn chi lực của nó, so với Huyền Băng giống vậy, lại mạnh hơn không dưới trăm lần!
Băng Phách bay qua, bay xung quanh khối Huyền Băng này mấy vòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trải rộng vẻ phiền muộn, còn có bao nhiêu khổ sở.
“Trong này là một Băng Phách đã chết.”
Tả Tiểu Niệm cảm nhận được nỗi buồn “thỏ chết cáo thương” của Tiểu Tiểu Đa, giọng điệu trầm thấp giải thích.
“Giữa thiên hạ này, rốt cuộc có bao nhiêu Băng Phách? Không phải nói Băng Phách rất hiếm, tổng cộng chỉ có mấy cái sao?”
Tả Tiểu Đa thực sự cảm thấy chuyện này rất thần kỳ, phát hiện ra Băng Phách có rất nhiều rất nhiều, mà một thứ có rất nhiều rất nhiều, dù giá trị đến đâu thì cũng có giới hạn...
Băng Phách đâu đó cảm nhận được sự coi thường của Tả Tiểu Đa, tức giận bay đến trước mặt Tả Tiểu Đa giương nanh múa vuốt, chống nạnh chỉ Tả Tiểu Đa nói một đống, nhưng Tả Tiểu Đa một chút cũng nghe không hiểu.
Chỉ là cảm thấy tên nhóc này bay trước mặt mình, chống nạnh gào thét, có chút dễ dương.
Tả Tiểu Niệm không nhịn được cười một tiếng, phiên dịch nói: “Ban đầu thuở hồng hoang sơ phân, đất trời vừa mới mở; trận hoa tuyết đầu tiên rơi xuống, mỗi một đóa hoa tuyết, đều là Tuyết Phách Chi Tinh.”
“Sau khi Tuyết Phách Chi Tinh rơi vào trên đại địa, cũng sẽ không lập tức tan rã, mà dựa vào bản năng của linh thức Tiên Thiên tìm chỗ ẩn giấu sinh cơ, gác lại chờ người có duyên, thật ra thì đây cũng là bản năng mưu cầu sự sống của sinh mệnh.”
“Nhưng tuyệt đại đa số Tuyết Phách Chi Tinh, đừng nói là sống tiếp được, thậm chí đều suy vong, cũng đã tan rã sạch sẽ rồi; chỉ phần nhỏ Tuyết Phách, do tìm được nơi có thể kéo dài sinh cơ, sau đó còn sống được tiếp, sẽ biến nguồn nước chung quanh thành băng cứng. Mà Tuyết Phách ở trong băng cứng hấp thu chất dinh dưỡng, sinh tồn... Chỉ có thời điểm rơi xuống một vùng quá nhiều nguồn nước này, mới có thể tạo thành băng trận. Mà đến lúc này, sau một thời gian dài Tuyết Phách trải qua lễ rửa tội, đã có thể lột xác biến thành Băng Phách rồi.”
“Nhưng sau khi ở vùng nguồn nước ban đầu này toàn bộ hóa thành băng cứng, cũng không liên lạc được càng nhiều nguồn nước bên ngoài nữa, băng trận sẽ biến thành vô bản chi mộc, nếu như lúc này Băng Phách vừa mới hình thành, còn chưa có năng lực đi lại, cũng là lúc Băng Phách khó chịu nhất, vào lúc này chỉ có một loại có thể bổ sung, đó chính là, trên trời đổ mưa, hoặc là tuyết rơi, mới có thể lấy bổ sung vào tài nguyên mạch nước mới được.”