“Nếu như thời gian dài không có mưa tuyết rơi, Băng Phách cũng chỉ có thể chuyển thành duy trì phóng thích không ngừng hàn lực tự mình tích góp, hóa băng cứng thành loại băng ở lớp sâu hơn, từ từ... Băng cứng bình thường cũng chuyển thành Huyền Băng.”
“Giống như khi đóng băng vậy, có lượng nước có thể cung cấp lợi dụng, Băng Phách sẽ hấp thu chất dinh dưỡng, nhưng sau khi hấp thu, không tiếp tục bổ sung nguồn nước, cũng chỉ có thể tản năng lượng của mình ra, để cho băng vào một tầng nữa, sau đó mới có thể tiếp tục hấp thu...”
“Lúc ấy nếu như đến khi hóa thành Huyền Băng... Mặc dù vẫn là băng, nhưng lượng nước trong này đã chẳng còn dư lại bao nhiêu, Huyền Băng đã có thể coi như kim loại, thậm chí so với kim loại giống vậy, còn bền vững hơn... Đến loại thời điểm này, nếu thời gian dài vẫn không có nước mưa bổ sung vào, Băng Phách này sẽ chỉ càng ngày sẽ càng yếu ớt.”
“Bởi vì nó không có sinh mệnh chất dinh dưỡng cung cấp.”
“Thời gian càng dài, sẽ tự phong bế mình ở trong Huyền Băng, rồi tử vong.”
“Sau khi Băng Phách chết, toàn bộ tinh hoa, cũng sẽ tản vào trong Huyền Băng, mà loại Huyền Băng có giấu tinh hoa của Băng Phách này, đối với những Băng Phách khác mà nói, lại là vô cùng tốt, là thức ăn và chất dinh dưỡng tốt nhất.”
“Cái gọi là Huyền Băng nuôi Băng Phách, đương nhiên là có đạo lý, nhưng chỉ có Huyền Băng do Băng Phách chế tạo, đối với Băng Phách khác mà nói mới là chất dinh dưỡng, nhưng đối với bản thân mà nói, lại là lồng giam!”
Tả Tiểu Niệm nói: “Bây giờ nhìn tình huống này, Tuyết Phách ban đầu rơi xuống, chỉ sợ không chỉ còn một đóa, nếu không hiếm khi tạo thành kích thước lớn như vậy, chỉ tiếc, bởi vì địa thế, Tuyết Phách rơi xuống nơi này thực ra quá nhiều, nguồn nước thiếu nghiêm trọng, mà những Băng Phách này cướp đoạt nguồn nước lẫn nhau, đến cuối cùng... Lại tự vây khốn mình làm tất cả đều phải chết ở nơi này...”
Nói tới đây, Tả Tiểu Niệm không nhịn được thở dài.
Thật đáng tiếc.
Bên kia, Băng Phách Tiểu Tiểu Đa vây quanh khối Huyền Băng lớn vòng vo mấy vòng, cuối cùng khẽ thở dài, lấy một khối Huyền Băng bao quanh Băng Phách tử vong, thu vào trong không gian Băng Phách.
Nhưng càng đi về phía trước, thần thái cử chỉ của Tiểu Tiểu Đa càng lộ vẻ trầm mặc.
Tả Tiểu Niệm khuyên mấy câu, lại thấy Tiểu Tiểu Đa vẫn buồn bực không vui, tràn đầy phiền muộn, vội vàng nháy mắt với Tả Tiểu Đa.
Ngụ ý, ngươi làm chút công tác tư tưởng cho Tiểu Tiểu Đa đi.
Tả Tiểu Đa đảo mắt một vòng, nói: “Ôi chao, nếu như bị kẹt chết trong này là Tiểu Tiểu Đa... Bị Băng Phách khác thấy được, khà khà, khà khà khà, khà khà khà khà khà ha ha ha ợ...”
“!!!”
Trong nháy mắt, Tiểu Tiểu Đa nổi giận, bay đến trước mặt Tả Tiểu Đa, giương nanh múa vuốt, bắt đầu khóc lóc om sòm, vẻ mặt vô cùng tức giận tố cáo Tả Tiểu Đa vô sỉ, buồn phiền tức giận chỉ trích gần như mất khống chế.
Tên khốn này lại nguyền rủa ta!
Ác độc biết bao!
Quá hèn hạ rồi!
Chỉ tiếc Tả Tiểu Đa hoàn toàn nghe không hiểu Tiểu Tiểu Đa đang nói gì, ngược lại hắn không ngừng chua ngoa cay nghiệt, cứ nói vào trong tai Tiểu Tiểu Đa.
“Nếu đây là Tiểu Tiểu Đa... Ôi chao, sẽ bị Băng Phách khác ăn rồi.”
“Nếu như Tiểu Tiểu Đa ở trong này sẽ là mấy màu sắc?”
“Đây chậc chậc chậc... Nếu đây là Tiểu Tiểu Đa...”
“Nếu Tiểu Tiểu Đa bị Băng Phách khác ăn có thể sẽ biến thành phân hay không... Đây là một vấn đề triết học...”
Tả Tiểu Đa kích thích năm sáu lần, mỗi lần thấy nỗi buồn của Tiểu Tiểu Đa sắp tiếp tục, hắn sẽ đúng lúc kích thích một câu, sau đó Tiểu Tiểu Đa sẽ lại nổi giận.
Sau đó Tả Tiểu Đa mặt đầy khiêu khích, nhưng không nói lời nào nữa, chỉ không ngừng thu Huyền Băng, chờ luồng kích động tiêp theo của Tiểu Tiểu Đa, sẽ kích thích một câu...
Làm Tiểu Tiểu Đa giận đến bụng cũng phình lên rất nhiều!
Dọc đoạn đường này, đâu còn nhớ được thương cảm gì chứ, cực kỳ tức giận mắng Tả Tiểu Đa một đường!
Mặt nho nhỏ đỏ bừng, hận không thể nhào tới cắn Tả Tiểu Đa một cái.
Dọc theo con đường này lại gặp ba bốn Băng Phách bị vây chết, Tiểu Tiểu Đa căn bản không tiến hành suy xét trực tiếp lấy đi, cho nên ngay cả nhìn cũng không thèm, chỉ lo cãi nhau cùng Tả Tiểu Đa.
Càng mắng lửa giận càng mạnh.
Càng mắng càng tức giận.
Càng mắng càng lưu loát.
Mắng mãi, lại học được hai chữ, không ngừng mắng ra miệng.
“Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!...”
Nó mắng một cái, Tả Tiểu Đa sẽ ngước mặt cười càng thêm hèn hạ: “Ha ha ha... Dáng vẻ ngươi tức giận thật buồn cười ha ha ha...”
Tiểu Tiểu Đa trực tiếp tức đến ngu người.
Càng về sau Tiểu Tiểu Đa chỉ giận đến đi bộ cũng sẽ không đi, bay tới bay lui, quơ tay múa chân, vừa làm việc vừa khiển trách Tả Tiểu Đa, tức giận đều có hơi váng đầu rồi...
Rốt cuộc, tất cả Huyền Băng đều được thu thập gần như xong xuôi.
Nhưng Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm cũng chỉ lấy đi bộ phận cốt lõi nhất, những thứ khác đều giữ lại, không chỉ thấy cái lợi trước mắt mà một mẻ hốt gọn, để lại chỗ này tiếp tục chuyển hóa...
Thu hoạch lần này có thể nói là đặc biệt phong phú, không gian Băng Phách của Tiểu Tiểu Đa trực tiếp được trang bị đầy đủ, còn có nhẫn không gian của Tả Tiểu Niệm, cũng được trang bị đến đầy tràn, thậm chí bên trong Diệt Không tháp của Tả Tiểu Đa, cũng chất đống hai ngọn núi lớn.
Núi lớn Huyền Băng.
Dĩ nhiên, đến gần Đạo Minh bên kia, những thứ kia đã thuộc về Đạo Minh, một chút Tả Tiểu Đa cũng không để lại, đào đi tất cả!
“Sau này nếu Huyền Băng của ngươi không đủ, thì trở lại nơi này đào.” Tả Tiểu Đa nói với Tả Tiểu Niệm: “Lát nữa ta giữ lại một lối đi cho ngươi.”
Tả Tiểu Niệm nhìn dự trữ của mình một chút, lại nhìn dự trữ của Tiểu Tiểu Đa một chút, lại nhìn hai tòa núi băng bên kia của Tả Tiểu Đa, rất thỏa mãn nói: “Huyền Băng này nhiều như vậy, đủ dùng cả đời rồi, đâu còn cần cố hết sức làm ra, để lại chút cho người có duyên sau này thôi!”
“Dừng! Ngươi đây là không có kiến thức!”
Tả Tiểu Đa nói: “Bây giờ ngươi mới lấy được mấy thứ tốt? Vậy mà đã nghĩ dùng cả đời? Bây giờ ngươi cùng lắm chỉ mới Ngự Thần, sau khi hướng dẫn chọn Phi Thiên... Nói không chừng những thứ này còn chưa đủ cho ngươi dùng một tháng ấy.”
Tả Tiểu Niệm vừa nghe cũng thấy có lý, vì vậy khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Ngốc!”