Tả Tiểu Đa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dạy dỗ: “Đào! Không ngừng đào!”
“Đại lục Tinh Hồn tổng cộng cũng không có bao nhiêu nơi như vậy nhỉ...” Tả Tiểu Niệm bĩu môi.
“Ngốc, cho dù đại lục Tinh Hồn không có, đại lục Đạo Minh chưa chắc không có mà? Đại lục Vu Minh cũng chưa chắc không có? Đến khi Yêu Minh trở về, chẳng lẽ đại lục Yêu Minh cũng không có?”
Tả Tiểu Đa từ trên cao nhìn xuống dạy dỗ, lập tức cảm thấy khí chất chủ một nhà của mình bùng nổ, lại đưa đầu ngón tay ra chọc trán Tả Tiểu Niệm nói: “Cho dù ngươi ngại mất mặt, không đi lấy tất cả tài nguyên của Đạo Minh Vu Minh, nhưng luôn là phần thuộc đối nghịch với Yêu Minh, đến lúc đó, cướp bọn họ cũng sẽ không sao? Niệm Niệm mèo ngu ngốc!”
Tả Tiểu Niệm vốn ngoan ngoãn nghe dạy bảo, nhưng trán bị dí ngửa về sau hết lần này đến lần khác, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại.
Vốn là biểu cảm hồn nhiên dễ thương lập tức nghiêm túc, chân mày cũng nhíu lại, ánh mắt bỗng chốc càng hung dữ, răng nanh nhỏ sắc nhọn chậm rãi lộ ra: “Cẩu Đát, ngươi...”
“Gâu gâu!” Tả Tiểu Đa vội vàng kêu hai tiếng, lắc đầu vẫy đuôi, cười đùa cợt nhã: “Hì hì... Ta sai rồi... gâu gâu, gâu gâu, Niệm Niệm mèo thật xinh đẹp...”
Sắc mặt Tả Tiểu Niệm vừa mới hung dữ lên trong nháy mắt băng tan, bật cười một tiếng, phun đầy mặt Tả Tiểu Đa.
“Cẩu Đát... Ha ha ha... Ha ha ha... ha ha ha...”
Tả Tiểu Niệm cười đến mức nghiêng ngả, suýt nữa cười ra nước mắt.
Tiểu Tiểu Đa ở bên cạnh tức giận đến mức hai mắt bốc hỏa, lượn qua lượn lại một cách tức giận, cảm thấy vô cùng tức giận và không đáng, vì Tả Tiểu Niệm đã bị cái tên đáng ghét này dụ dỗ chỉ bằng một câu nói như vậy.
Sao ngươi có thể bị dụ dỗ một cách dễ dàng như vậy?
Như này là không được!
Ngươi không biết tức giận, mắng hắn, đánh hắn... Sau đó tra tấn hắn, phớt lờ hắn nhiều ngày liên tiếp...
Để chút giận cho ta sao?
“Có điều chiếc nhẫn không gian của Thái m Tinh Quân kia, chắc chắn là tốt hơn chiếc hiện tại của ngươi nhiều lắm, nếu ngươi không ngại thì mở ra nhìn xem bên trong có thứ tốt gì đu.”
“Ta đoán, Tinh Quân chắc chắn sẽ không đối xử tệ đối với vị truyền nhân y bát như ngươi.”
Tả Tiểu Đa cười một cách thần bí: “Của người khác thì ta không tò mò, nhưng ta thật sự rất tò mò bên trong chiếc nhẫn kia của ngươi, sẽ có những thứ tốt gì?”
“Vậy thì mở ra xem ở đây đi?” Tả Tiểu Niệm cũng có chút háo hức, không kiềm chế được.
Nàng cũng rất tò mò, Thái m Tinh Quân, đó là sự tồn tại ở cấp độ nào chứ... Trong nhẫn không gian truyền thừa của nàng chắc chắn là có rất nhiều thứ tốt, đúng không?
Nhưng, nói cho cùng thì Thái m Tinh Quân là ai?
Uhm, tóm lại đó là sự tồn tại vượt qua nhận thức của bản thân, vậy... Thứ tốt, chắc chắn là càng nhiều hơn nữa!
“Vậy mở ra nhìn xem đi!” Tả Tiểu Đa xúi giục.
Với mức độ chấp nhất đối với của cải, đương nhiên Tiểu Đa sẽ càng muốn xem những thứ này, đồ của vợ mình, tất nhiên cũng là của mình!
Chuyện này chẳng có gì mà phải bàn.
“Vậy thì mở ra ngay bây giờ!”
Tả Tiểu Niệm càng không do dự, lấy nhẫn không gian của Thái m Tinh Quân ra, lại cảm thấy mình đã chạm tay vào băng hàn, thật giống như là ngay cả linh hồn cũng đột nhiên bị đóng băng trong loại băng hàn đó.
“Lạnh thật đấy!” Tả Tiểu Niệm nói theo bản năng.
Tả Tiểu Đa cũng cười toe toét theo bản năng, ngay cả Tả Tiểu Niệm – người tu luyện Nguyệt Phách Chân Kinh cũng phải kêu lạnh, vậy thật sự là rất lạnh!
Thần niệm trong nhẫn không gian của Thái m Tinh Quân, sớm đã tiêu tan, điều này dẫn tới việc Tả Tiểu Niệm chỉ mất vài phút, đã thành công dùng linh khí hàn băng của mình để ôn dưỡng, rồi dùng Thần Hồn của chính mình in dấu lên phía trên, sau đó mở nhẫn không gian ra một cách rất nhẹ nhàng.
“Không gian bên trong của chiếc nhẫn này rất lớn, nhưng không có nhiều thứ ở bên trong; không có mấy thứ như quần áo hay đồ trang điểm gì cả, còn tưởng là có thể có nhiều Côi Lệ Nghê Thường (*) từ thời Thượng Cổ, chính là loại mà Thái m Tinh Quân mặc trên người...”
(*)Côi Lệ Nghê Thường - 瑰丽霓裳: Một loại váy áo thời xưa.
Tả Tiểu Niệm nói với Tả Tiểu Đa sau khi đã tìm kiếm một lần.
Nhất thời, trán của Tả Tiểu Đa nổi đầy hắc tuyến.
Chị gái thân yêu ơi, giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn có thể nghĩ tới quần áo, đồ trang điểm?
Còn nghĩ tới cả Côi Lệ Nghê Thường?!
Niệm Niệm mèo, ngươi để ý đến mấy thứ này là không đúng! Suy nghĩ của con gái... Thật khiến người ta không hiểu được.
“Không thấy có thứ gì hữu dụng.” Vẻ mặt của Tả Tiểu Niệm có chút suy sụp, nói: “Cũng chỉ có mấy cái hộp nhỏ, bên trong có một số thứ, còn những cái khác thì... ồ, bên trong còn có, ha ha...”
Sau khi ngừng một chút, lại cười hơi ngượng ngùng, trong nhẫn không gian có một không gian bị ngăn cách cô lập, mà trong không gian bị ngăn cách này, chất đầy một loại đá màu đen, từng tảng từng tảng được xếp chồng lên nhau một cách ngay ngắn.
Đó là một loại đá đen đặc biệt, tản ra ánh sáng sâu thẳm, bên trong ẩn chứa linh khí thuộc tính hàn vô cùng vô tận.
“Đây là... Thái m thạch? Là Thái m Tinh Quân đã dùng tên của mình để đặt sao?” Trong chớp mắt, Tả Tiểu Niệm rơi vào trạng thái mừng rỡ khó tả.
Ngay sau đó, Tiểu Tiểu Đa cũng bị kích động, xông ra từ trong Đoạt Linh kiếm, nhanh như chớp, tiến vào nhẫn không gian để kiểm tra, xác nhận tình hình.
Thái m thần thạch này, có thể nói là thứ tốt hiếm có đối với Băng Phách.
“Loại đá này, bên trong có bao nhiêu?” Sau khi Tả Tiểu Đa xác định chất lượng, thì số lượng là điều hắn quan tâm nhất.
Cho dù thứ này có tốt đi nữa, nhưng nếu chỉ có mấy viên, thì cũng khó có thể phát huy tác dụng lớn.
“Đại khái có một trăm bảy mươi, một trăm tám mươi nghìn... viên? Hoặc là nhiều hơn chút...” Tả Tiểu Niệm mở to hai mắt nhìn.
Đột nhiên lại cảm thấy mình giàu có theo cách không ngờ như thế!
Hiện tại, nàng vừa mới thu vào tay mấy ngọn núi Huyền Băng,
Từ đó phát hiện, về cơ bản trên người mình đã có hàng trăm nghìn viên Thái m thần thạch thần kỳ như vậy...
Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy trái tim như muốn tan ra.
“Còn gì nữa?”
“Còn... hết rồi.”
Giờ phút này Tả Tiểu Niệm cảm thấy vô cùng hài lòng, cười tít cả mắt, nói: “Ngần này, đã là quá nhiều, quá nhiều, quá nhiều rồi!”
“Không có tiền đồ!”
Tả Tiểu Đa vô cùng khinh thường tâm thái vừa lòng với hiện thực này của Tả Tiểu Niệm.