Đổi thành ta, đừng nói là có được một trăm bảy mươi, một trăm tám mươi nghìn viên, cho dù có một triệu viên, ta cũng chỉ có thể nói một câu, sao không phải là mười triệu viên thế?
Chỉ có một ít như vậy, thì đủ để dùng làm gì!
Mãi đến khi cầm một viên Thái m thần thạch trên tay và cảm nhận một lát, thân thể mềm mại của Tả Tiểu Niệm không khỏi run lên, kinh ngạc nói: “Thứ này có nguồn gốc giống với Băng Phách, đây cũng là... Trận tuyết đầu tiên giữa trời và đất rơi xuống mặt trăng, sau đó Huyền Băng thuộc tính thuần âm đã hình thành trên mặt trăng!”
Biết Tả Tiểu Đa không hiểu, Tả Tiểu Niệm phấn khích đến mức mặt mày rạng rỡ tự động giải thích: “Ở chỗ này của chúng ta, bởi vì có ánh sáng mặt trời... Cho dù là Huyền Băng, hoặc nhiều hoặc ít vẫn sẽ tồn tại một ít nhiệt lượng... Cũng chỉ là Thủy mạch chi khí bị đóng băng, thực chất bên trong vẫn còn một chút Sơ dương chi khí. Nhưng mà Huyền Băng ở trên mặt trăng, lại thuần khiết nhất, hoàn toàn không có bất kỳ Huyền Băng nào có Dương chúc chi lực, hẳn là mạnh hơn thứ chúng ta đào được ban nãy – mạnh hơn gấp mười lần!”
Sau khi Tả Tiểu Đa nghe xong đã hỏi lại với vẻ mong chờ: “Còn gì nữa?”
Trong lúc nhất thời, trong lòng chợt dâng lên cảm giác ghen tị.
Sao ta không có được nhẫn không gian và truyền thừa của Thái Dương Tinh Quân, mà chỉ có Niệm Niệm mèo có được nhẫn không gian và truyền thừa của Thái m Tinh Quân...
Như này là không công bằng!
Rất không công bằng!
Tiểu Tiểu chui ra từ trong lòng hắn, chít chít một tiếng, chớp mắt nghiêng đầu nhìn hắn.
Mẹ, ngươi muốn gì? Còn muốn gì nữa...
“Còn có chính là mấy cái hộp này...”
Tả Tiểu Niệm lấy ra một vài cái hộp trông ‘rất bình thường’, toàn bộ vỏ hộp đều được tạo thành từ Tinh Hồn Ngọc cực phẩm.
Chú ý, Tinh Hồn Ngọc cực phẩm, hiện tại đã bị Đa Đa Cẩu và Niệm Niệm mèo gắn nhãn là ‘rất bình thường’.
Mở hộp ra, chỉ thấy bên trong cũng chỉ có mấy bình nhỏ trong suốt, thứ bên trong bình có màu vàng óng, nửa đặc nửa lỏng, thoạt nhìn đã rất muốn ăn.
Tả Tiểu Niệm cầm một bình lên, mở ra xem thử, nhất thời, mùi hương hoa quế ngào ngạt đột nhiên tỏa ra thấm vào ruột gan.
Chỉ cần ngửi thấy mùi hương này, ngay lập tức Tả Tiểu Niệm đã cảm thấy Thần Hồn của mình thanh tỉnh rất nhiều.
Đồng thời cũng dần nảy sinh cảm giác hoảng hốt.
Tả Tiểu Đa cũng có cảm giác tương tự, hai người đều cảm nhận được lực lượng Thần Hồn của mình, sau khi ngửi hoặc tiếp xúc với mùi hương này, bắt đầu xuất hiện xu hướng tăng lên chậm, mặc dù tăng chậm, tăng từng chút từng chút, nhưng liên tục tăng lên, vô cùng chân thật.
Hai người không khỏi sợ hãi, cùng với đó là sự kinh ngạc vui mừng đến mức gần như là không nói nên lời!
Gần đây, tu vi của bọn họ đã có sự tinh tiến rất lớn, càng ngày càng hiểu rõ những gập ghềnh khó khăn của con đường tu luyện phía trước, càng nhận thức được rằng trong tu luyện, Thần Hồn Chi Lực là khó luyện nhất, và ‘khó duy trì sự tinh tiến’ là như thế nào!
Thường thì phải tu luyện mất mấy ngày, mới có thể tăng lên một chút xíu…
Uhm, đây hoàn toàn không phải lời nói của con người, tu giả bình thường, Thần Hồn Chi Lực tăng lên từng chút từng chút một, đều cần phải dày công tích lũy từ năm này qua tháng nọ.
Nếu có thể trong vài ngày, tăng tinh tiến lên một chút xíu, thì đó hẳn phải là cơ duyên hiếm có gần như không tồn tại!
Bản thân hai người đều có vô số cơ duyên, tài nguyên vô hạn, trong tay lại có một ‘dụng cụ gian lận’ khổng lồ như Diệt Không tháp, mới có thể tăng lên như vậy, cho nên nếu có chỗ nào mà nghe có vẻ không hợp lý, xin hãy bao dung một chút, dù sao, đây cũng là điều mà người bình thường có ước cũng không được!
Hai người vẫn luôn cảm thấy khó duy trì sự tinh tiến của lực lượng Thần Hồn, vậy mà lúc này mới chỉ ngửi thấy mùi hương như vậy, đã có thể nâng cao Thần Hồn, vậy nếu ăn vào, sẽ lại đột phá sao?!
“Chẳng lẽ đây chính là mật Nguyệt Quế trong truyền thuyết - thứ đã thất truyền từ lâu!?”
Tả Tiểu Niệm ngẩng đầu lên theo bản năng định tìm trăng, lập tức nhớ ra, hiện tại hai người bọn họ đang ở vị trí không biết là mấy nghìn mét dưới lòng đất, sao có thể nhìn thấy trăng, vội vàng quay đầu lại.
“Mật Nguyệt Quế?” Tả Tiểu Đa không biết.
Trên thực tế Tả Tiểu Niệm cũng không biết, nàng cũng chỉ là tình cờ nhìn thấy cái tên này trong sách cổ của Cửu Trùng Thiên Các.
Mà trên thực tế mật Nguyệt Quế, chính là loại mật cực phẩm được tạo ra từ tinh hoa của mật hoa - thứ được dị chủng phong linh (*) thu thập, sau khi Nguyệt Cung Quế thụ - Tiên Thiên linh thực nở hoa.
(*) Dị chủng phong linh: Các loại ong quý.
Loại mật Nguyệt Quế này, không phải vì thất truyền, muốn mua cũng không có hàng mà trở thành vật báu vô giá, mà là vì nó chính là thứ tuyệt vời nhất trên thế giới - độc nhất vô nhị, không có đối thủ ở phương diện bồi dưỡng Thần Hồn!
Nó cũng có tác dụng chữa lành tuyệt vời đối với vết thương Thần Hồn vốn luôn được cho là không thể chữa khỏi trên thế giới, có thể nói chữa là khỏi ngay tức khắc, thuốc đến bệnh trừ, hoàn toàn không có hậu họa gì, thậm chí sau khi người bệnh được chữa khỏi, Thần Hồn còn có thể tăng lên ở một mức độ nhất định!
Quả nhiên là thần vật bất thế, hiếm có khó tìm!!
Chỉ tiếc là thứ trong truyền thuyết như này, sớm đã thất truyền ở nhân gian, thật sự là chỉ còn lưu truyền trong truyền thuyết!
“Chỗ này của ngươi có tổng cộng là....” Tả Tiểu Đa nhìn một chút: “Chín mươi chín bình?”
“Ừ.” Tả Tiểu Niệm nheo mắt, nói: “Ngươi lấy sáu mươi chín bình, ta để lại ba mươi bình, ngươi dùng hết thì lại tìm ta lấy.”
“Chị gái à, ngươi học toán với giáo viên dạy nhạc à? Ta lấy một lượt đã nhiều hơn ngươi gấp nhiều lần rồi, sau đó dùng hết lại tới tìm ngươi? Đây là logic gì vậy? Vả lại ta lấy sáu mươi chín bình cũng đã là quá nhiều rồi.”
Tả Tiểu Đa bất mãn nên dạy dỗ Tiểu Niệm một chút, có vẻ như muốn nhường, sau đó lại sảng khoái nói: “Thôi thì ta nhận ý tốt của ngươi, lấy sáu mươi chín bình này vậy.”
Tả Tiểu Niệm đảo mắt khinh thường. Suýt nữa là đánh hắn.
“Hai ta mỗi người uống một bình trước, thử hiệu quả.” Tả Tiểu Đa chủ động nói: “Dùng phần của ta để uống.”