Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1732 - Chương 1730: Ăn Tết

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1730: Ăn tết

“Cửu Trùng Thiên Các không nhân đạo gì cả, đầu năm Niệm Niệm mèo đã về làm việc… Ài, mệt y như tác giả trên mạng, đều là người không được nghỉ vào năm mới… Nhưng chúng ta vẫn không tệ lắm, dù sao thì tu vi cũng tăng cao, mà đám tác giả đều phế, ngoài việc hủy hoại cơ thể thì chẳng săn sóc bản thân chút nào…”

Tả Tiểu Đa nghĩ vậy, bất giác nảy sinh cảm giác về sự ưu việt.

Dù sao thì trên thế giới này còn có người mệt hơn thảm hơn mình… nhất là họ Phong kia… nhưng địa vị gia đình cao có tác dụng gì? Trông đẹp trai thì có tác dụng gì? Tiền không nhiều mà sang năm cùng chẳng thể nghỉ ngơi, thật đồng cảm với ngươi…

“Ôi, ông chủ Tôn, năm mới vui vẻ.” Tả Tiểu Đa tiện tay lấy ra hai bình rượu Đài Tử năm mươi năm: “Tặng ngươi ăn tết, cả năm nay ngươi cũng vất vả rồi…”

Hai mắt ông chủ Tôn suýt nữa lồi ra!

Lại là rượu Đài Tử năm mươi năm!

Mà còn là hai bình!

Đầy hai bình!

Ui là trời… năm nay ta có thể làm màu được rồi, làm màu cả năm cũng được, làm màu sau năm sau…

Ai lại uống Đài Tử năm mươi năm ăn tết chứ… hú hú à quo quo quo…

“Tả thiếu, ngài thật sự quá phóng khoáng luôn.” Ô chủ Tôn nhiệt tình nhận lấy: “Mời, mời vào trong ngồi.”

“Không cần, ta đến xem bột Tinh Hồn Ngọc …”

“Nói đến bột Tinh Hồn Ngọc, Tả thiếu, lần này bảo đảm ngươi sẽ sốc lớn.” Ông chủ Tôn dè dặt cười ha ha mang theo loại mong muốn muốn tranh công.

Đương nhiên hắn biết, những người như Tả Tiểu Đa đối với bản thân mà nói, gần như thần tiên trên trời, đương nhiên sẽ không vào uống rượu với hắn, sau đó bèn đi đến thao trường cùng Tả Tiểu Đa.

Tả Tiểu Đa đến thao trường nhìn thử, lập tức bị dọa nhảy dựng, vì hắn phát hiện thao trường chất đống bột Tinh Hồn Ngọc lại mở rộng hơn.

Sau lần khuếch trương trước, không gian lại vạch ra rất lớn rất lớn.

“Đoạn thời gian này, Tả thiếu không có tin tức, nơi không đủ dùng, hàng hóa gửi đến đây liên tục không ngớt… ta sợ làm lỡ chuyện của Tả thiếu… thế là lớn gan nói với lãnh đạo, đây là vật Tả thiếu muốn trữ hàng…”

Ông chủ Tôn xoa tay, hơi thấp thỏm, nói: “Không ngờ… bên trên rất thoải mái đưa đất xung quanh cho chúng ta… tiền thuê rất rẻ, ha ha ha… Tả thiếu không cần lo lắng.”

Tả Tiểu Đa cực kỳ vui vẻ, nói: “Tốt lắm, tốt lắm! Ông chủ Tôn làm việc thật sự đáng tin.”

Ông chủ Tôn nói: “Tả thiếu không trách tội ta tự làm việc, ta đã rất thỏa mãn rồi.”

Tả Tiểu Đa do dự: “Cái này… chiêu bài vẫn ít đả động, làm nhiều cũng không đáng giá.”

Nghĩ nghĩ, điểm phúc lợi này vẫn cần có, chỉ cần không quá đáng.

Mà ông chủ Tôn này, rõ ràng là người có lá gan không lớn…

“Vâng, vâng.”

“Ừm, đợi ta kết toán cho ngươi, ngươi yên tâm tiếp tục thu, sau này thu hoạch, tuy không gian lớn, vẫn cố sức chất cao lên chút… như thế có thể nhiều lên không ít, ta có thời gian thì sẽ qua thu hoạch.”

“Vâng vâng, Tả thiếu nói đúng, quả nhiên Tả thiếu là hiểu rộng…”

Tả Tiểu Đa trợn trắng mắt.

Thu hoạch bột Tinh Hồn Ngọc xong, sau khi Tả Tiểu Đa kết toán toàn bộ lại chuyển thêm cho ông chủ Tôn mười nghìn, phóng khoáng nói: “Đây là tiền thưởng năm nay! Làm tốt lắm!”

Sau khi trả tiền hàng xong lại mang ra một ít thuốc rượu đường trà cực phẩm, và mấy loại linh dược tốt có cơ thể nhưng người thường tuyệt không mua được, nhiều vô số gần như nửa xe, chặn kín cổng lớn ông chủ Tôn.

Hắn biết, ông chủ Tôn thích nhịp điệu này, muốn mặt mũi thế này.

Đưa thẳng mấy thứ này thực dụng hơn nhiều so với đưa tiền!

“Biết không, hôm đó Tả thiếu đến nhà ta phát thưởng, với quả quà năm mới, tay to đến mức nào, trực tiếp chặn cả cổng nhà ta! Dùng thứ tốt chặn cửa! Dùng thứ tốt chặn kín cổng là khái niệm gì biết không? Cảnh đó quá chấn động, cả tiểu khu đều ngu người… hiểu không? Hoa Tử thành núi, Đài Tử thành núi, gì đó… đó gọi là tráng lệ… sao ngươi muốn uống? Ha ha ha… đó phụ thuộc vào biểu hiện của ngươi… he he he hơ hơ ha ha ha…”

Nên loại kinh hỷ này, mặt mũi thế này, lợi mà không phí, Tả Tiểu Đa luôn không keo kiệt.

Dù sao thì những vật cực phẩm trong mắt người thường cũng không có lợi ích gì trong tay hắn.

Đến khi Tả Tiểu Đa về đến biệt thự, nhìn quanh chẳng thấy Lý Thành Long, nghĩ cũng biết tên trọng sắc quên bạn này chắc chắn đi ăn năm mới ở nhà Hạng Băng.

Nghĩ cũng phải, già rồi cũng không trở lại được, Lý Thành Long lão ca, dù không đến nhà Hạng Băng cũng về nhà cũ thành Phượng Hoàng.

Dù sao năm mới nghỉ mười ngày là lệ thường của các trường Cao Võ, Cao Võ Tiềm Long cũng không ngoại lệ.

Tả Tiểu Đa đột nhiên nhớ đến lúc chia tay, Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú đã nói, sẽ về nhà cũ từ Bạch Đầu Sơn luôn, vẫn có thể kịp ăn tết…

Khi nghĩ đến chuyện này, lại thấy mình biến thành người cô độc, tâm trạng Tả Tiểu Đa lại chìm xuống đáy.

Hắn yên tĩnh ngồi trên bậc thềm, nhìn nơi đã bằng phẳng bên kia, thì ra là hướng nhà bà Thạch… thất thần rất lâu.

Thật mong… Ngôi nhà nhỏ kia đột nhiên xuất hiện, bóng dáng tóc trắng đột nhiên xuất hiện, mang theo tiếng cười: “Khỉ nhỏ! Ăn cơm thôi! Ăn cơm tất niên thôi!”

Tả Tiểu Đa mãi nhìn đến nỗi mắt chua xót, cuối cùng mới cúi đầu.

Khẽ thở dài, thì thầm: “Dù là người… đợi qua năm nay rồi đi!”

“Ta biết sớm muộn gì ta cũng trả thù cho người… nhưng… ta vẫn rất nhớ người, rất nhớ người…”

Tả Tiểu Đa lặng lẽ ngồi xổm trên bậc thềm, không biết sao đáy lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác cô độc.

Trong phút chốc sóng lòng trào dâng khó ức chế được, dạo bước ra khỏi biệt thự, không mục đích đi đến đường lớn, nhìn biển người ngày thường, mà nay đường phố thật mênh mông, chỉ có người chúc tết tình cờ ngang qua.

Trong tầm mắt, người người đều mặc quần áo mới, nhà nhà đều quét tước sạch sẽ trong nhà ngoài ngõ, trong mắt toàn là không khí vui vẻ, gương mặt tươi cười, dù biết hay không, chỉ cần đụng mặt đều cười ha ha nói câu: “Năm mới tốt lành!”

Tả Tiểu Đa thong thả lướt qua đám người.

Đột nhiên có người đi đến từ phía trước, đến nơi cách Tả Tiểu Đa không xa, đột nhiên dừng lại, nói: “Năm mới an lành!”

Tả Tiểu Đa sững sờ một chốc, mới nói: “Năm mới an lành!”

Người này thân thiết cười cười, lướt qua vai.

Trên đường có rất nhiều người chúc Tả Tiểu Đa năm mới an lành.

Bình Luận (0)
Comment