Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1736 - Chương 1734: Vụt! (4)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1734: Vụt! (4)

Tả Tiểu Niệm hổn hển cúp máy, sau đó mới nở nụ cười, lau vết nước mắt trên mặt.

Hôm nay là mùng một Tết… cha mẹ, Niệm Niệm rất nhớ hai người…

Lì xì của ta…

Ừm, Tiểu Cẩu Đát thật sự không tim không phổi, lại nói bản thân hắn rất vui, nợ này phải ghi lại, lần sau gặp mặt phải tính sổ với hắn…

……

Tả Tiểu Đa vượt qua núi sông, thật sự bạo phát tốc độ di chuyển nhanh nhất của bản thân, nhanh như làn khói về thành Phượng Hoàng.

Thấy căn nhà mình sống mười bảy năm.

Lấy chìa khóa treo móc khóa hình mèo nhỏ dễ thương trong nhẫn ra mở cửa nhà đi vào.

Cả căn nhà im phăng phắc, chẳng ăn nhập gì với không khí náo nhiệt ồn ào thế giới bên ngoài.

Tả Tiểu Đa yên lặng ngồi trong phòng cha mẹ một lúc rồi chạy ra ngoài mua câu đối, mua chữ phúc, mua nhiều đồ tết, về đến nhà, gỡ cái năm cũ xuống, dán cái mới lên, lập tức làm cả căn phòng có thể nhiều mùi vị vui vẻ.

Sau đó lại lấy nhiều pháo vừa mua được đốt ngoài tiểu khu, đốt pháo thật náo nhiệt.

Một mình vừa đốt vừa nhảy, che tai hét lớn.

“Tới tết rồi! Tới tết rồi! Sang năm mới rồi! Ha ha ha…”

Rất nhiều người ló đầu ra cửa sổ nhìn người trẻ tuổi như phát điên bên dưới, rõ ràng không khí vui vẻ lại khiến người ta cảm thấy cô độc, lặng lẽ khó nói.

Hắn giống người càng đi càng xa, nhưng biểu hiện lại bướng bỉnh, ta chưa từng rời đi, từ đầu đến cuối ta vẫn ở đây, từ đầu đến cuối vẫn là thiếu niên năm ấy!

Có người thấy động tĩnh quá lớn, thật sự quá ồn, gọi thẳng cho cảnh cảnh sát.

Nhưng sau đó bọn họ phát hiện, nhóc con vừa đập vừa nhảy bên dưới, thiếu niên dường như rất dồi dào sức lực đã biến mất…

……

Tả Tiểu Đa đến nhà Hồ Nhược Vân, trang trọng cung kính gõ cửa nhà.

Hồ Nhược Vân mở cửa thấy Tả Tiểu Đa, thật sự bị dọa nhảy dựng!

“Tiểu Đa?” Giọng Hồ Nhược Vân vui vẻ: “Sao ngươi đến đây? Mau, mau vào trong!”

Tả Tiểu Đa cười ha ha: “Ta đến chúc tết cô giáo đây!”

Trong lúc nói lại chất từng đống quà ra như ảo thuật.

Hồ Nhược Vân vừa lúng túng tay chân thu vừa lảm nhảm oán giận, mắng Tả Tiểu Đa lãng phí, Tả Tiểu Đa chỉ cười ha ha, vẫn lấy quà ra ngoài không cần giúp đỡ, mãi đến đây, hắn đột nhiên cảm thấy lòng mình trôi nổi cô độc, hơi im lặng.

Cô Hồ trước mắt là tồn tại đối xử với mình thân thiết nhất và lòng không màng lợi ích, nếu ngoài cha mẹ và chị Tiểu Niệm, nói người thân cận khó vứt bỏ nhất của Tả Tiểu Đa, phải kể đến Hồ Nhược Vân đầu tiên, không ai sánh bằng!

Lý Trường Giang ra khỏi phòng nói chuyện với Tả Tiểu Đa.

Thế là Hồ Nhược Vân cũng không quan tâm lễ vật đầy đất, tâm trạng phấn khởi đi làm cơm như muốn bùng nổ.

Đương nhiên Tả Tiểu Đa ở đây ăn bữa cơm tối, một bữa tối cực kỳ thịnh soạn.

Tất cả những món “quý nhất” trước giờ chưa từng xuất hiện trong năm mới, Hồ Nhược Vâm làm một phen rồi đặt lên bàn.

“Ăn nhiều chút!”

“Uống ít thôi!”

“Lý Trường Giang, ngươi lại mời rượu! Tiểu Đa vẫn còn là đứa trẻ! Sao ngươi không thể dạy nó điều tốt hả?” Hồ Nhược Vân trừng mắt lạnh lùng.

“Ăn cái này, Tiểu Đa, ăn cái này đi… còn muốn ăn bánh rau hẹ không? Tháng giêng không thể ăn bánh nướng, qua tháng giêng rồi ăn, nhớ, đừng ăn bánh nướng, đừng ăn bánh gì, bánh xuân, bánh rán cũng không được, biết không? Nhớ chưa?”

“Đây là truyền thống người lớn chúng ta lưu truyền… đồ nướng chiên trở đi trở lại, năm mới đến mười lăm tháng giêng vẫn không thể ăn… biết chưa? Chúng ta phải tránh loại dằn vặt này. Ừm, đợi sau khi ngươi lập gia đình, lúc sang năm mới cũng không được quên chuyện này, nhất định phải nhớ kỹ.”

“Ừm ừm, ta nhớ rồi.”

Tả Tiểu Đa ăn đến nỗi miệng đầy dầu, từng ly rượu rót vào dạ dày.

Trong lúc Hồ Nhược Vân liên tục trợn mắt lải nhải nâng ly với Lý Trường Giang.

Sau đó… Lý Trường Giang vẫn luôn bị mời rượu vẻ vang say đầu tiên.

Tả Tiểu Đa vẫn không sao, trên gương mặt trắng nhỏ còn chẳng có vệt đỏ.

“Thật không có tiền đồ!” Hồ Nhược Vân lại nói: “Chút tửu lượng này vẫn không thể… làm Tiểu Đa thỏa thích, không gánh được gì…”

Lý Trường Giang đã như đồng bùn dùng sự minh mẫn cuối cùng nói một câu: “Tiêu chuẩn kép này của ngươi, đúng là… đúng là….”

Chưa nói xong câu đã ngủ, bất tỉnh nhân sự.

“Ha ha ha ha…” Tả Tiểu Đa cười vui vẻ.

Mãi đến mười một giờ đêm, Tả Tiểu Đa mới tạm biệt ra khỏi nhà Hồ Nhược Vân.

Hồ Nhược Vân biết Tả Tiểu Đa có nhà ở thành Phượng Hoàng, không có đạo lý gì giữ người lại đây, vẫn khuyên răn mấy câu rồi thả hắn đi.

Tả Tiểu Đa lắc đầu, ép hơi rượu ra.

Sau đó chia thứ mình mang thành mấy trăm phần.

Lặng lẽ đi một vòng thành Phượng Hoàng, im lặng gửi mỗi gia đình của những người hy sinh trong Phượng Mạch Xung Hồn năm ấy một phần.

Nhiều người sáng hôm sau mới phát hiện trên bàn ăn nhà mình đặt tiền dày cộm, còn có tài nguyên tu luyện kinh khí tỏa ra, còn có đồ Tết, thuốc rượu trà đường cao cấp nhất.

Sau còn có một tờ giấy.

“Năm mới vui vẻ!”

Hai giờ mười phút rạng sáng.

Tả Tiểu Đa một mình đến Phương Hồi Đầu, đến trước mộ Hà Viên Nguyệt.

Trước bia mộ nhang vẫn chưa cháy hết, khói vẫn lượn lờ bay lên, cũng không biết ai mới rời khỏi đây.

“Bà Hà, lão hiệu trưởng… ta sắp đột phá Ngự Thần rồi.”

Tả Tiểu Đa đốt giấy tiền, cẩn thận chi phối nó, lửa càng ngày càng lớn.

“Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Dư Mạc Ngôn, Lý Thành Long, Lý Trường Minh, mấy tên đó bây giờ ai nấy cũng nhảy nhót đến phong sinh thủy khởi… người yên tâm, chúng ta từ lúc còn ở Nhị Trung, mỗi người đều rất có tiền đồ, có ai dám không nghe lời, ta sẽ đánh hắn tỉnh!”

Trong nhà gỗ bên cạnh, vang lên tiếng kẽo kẹt, Lam Thư bước ra.

“Tiểu Đa, sao ngươi lại về rồi?” Lâu rồi không gặp, chợt Tả Tiểu Đa phát hiện hình như Lam Thư già đi nhiều, máy tóc vốn đen nhánh đã lấm tấm sợi bạc.

“Dì Lam, năm mới rồi, người cũng không về nhà xem thử sao?” Tả Tiểu Đa nói.

“Chình là vì sang năm ta mới sợ bà Hà của các người càng cô đơn hơn, nên mới ở lại đây với nàng!” Lam Thư thờ ơ cười: “Bây giờ ngươi sao rồi?”

Hai người nói chuyện một lúc.

Thấy bình minh sắp ló dạng, đêm này sẽ trôi qua ngay thôi.

Tả Tiểu Đa phải đi rồi.

Trước khi đi, cuối cùng nói: “Dì Lam, ta đoán người trông coi ở đây không được lâu. Nếu có một ngày trên mộ bà Hà, có hoa bỉ ngạn… ngày hoa nở chính là ngày người rời đi.”

Ánh mắt Lam Thư lóe lên, đột nhiên ngẩng đầu: “Tiểu Đa, ý ngươi là?”

“Ta sẽ không nói cụ thể hơn!”

Bình Luận (0)
Comment