Tả Tiểu Đa nói: “Chỉ cần người biết vậy là được.”
Lam Thư hít một hơi, nói khẽ: “Ta còn có thể tìm được nàng không?”
Tả Tiểu Đa nói: “Dù tìm được cũng không phải Hà Viên Nguyệt nữa rồi.”
Trong mắt Lam Thư ảm đạm, nói: “Vậy ta cũng muốn thử xem.”
“Đến lúc đó… lại nói tiếp.”
Tả Tiểu Đa sử dụng một giọt điểm khí vận xác nhận tình huống hiện tại của Lam Thư, cũng yên tâm hơn, chí ít trong ba tháng tới, Lam Thư không tai không ách.
“Ta đi đây.”
“Tiểu Đa, bảo trọng.”
……
Cuối cùng Tả Tiểu Đa là đến vị trí tòa nhà tổng bộ của tâp đoàn Mộng thị ban đầu, dừng ở trung tâm hồ lớn thành Phượng Hoàng bây giờ một lúc, cuối cùng im lặng rời khỏi.
Một mạch im lặng trở về Phong Hải.
Chỉ đi tới đi lui một chuyến lại khiến Tả Tiểu Đa cảm thấy rõ hình như mình trưởng thành hơn nhiều.
Tâm cảnh cũng trầm tĩnh hơn.
Tuy vẫn là thiếu niên đó!
“y da da da… Lớn rồi thật phiền phức…”
Tả Tiểu Đa vừa bay trên không trung vừa nắm tóc mình hú loạn.
Sau lưng, lão giả áo xám vẫn theo cùng, với tu vi siêu phàm của hắn đương nhiên không lo bị Tả Tiểu Đa phát hiện, hắn vẫn theo một mạch, thấy Tả Tiểu Đa về nhà, thấy Tả Tiểu Đa náo loạn, thấy Tả Tiểu Đa uống rượu, thấy hắn đốt pháo, thấy hắn quét mộ, thấy hắn gửi quà tết gửi tấm lòng đến nhiều người…
Vẻ yêu thích trong mắt càng dày đặc.
“Tâm tính nhóc con này thật sự không tệ, lòng quá mềm, ưu điểm này cũng có thể xem là khuyết điểm.”
“Nhưng tóm lại vẫn là không tệ.”
“Là một đứa trẻ tốt.”
“Nhưng sao dựa vào Tả Trường Trường có thể sinh được đứa nhỏ tốt như thế này? Rõ ràng là nhờ vào gen tốt của con gái ta!”
“Nhìn cái tên nát bét này là biết, tên rách gì! Tả… Con mẹ nó ngoài đao rất dài thì còn có chỗ nào dài!”
“Truyền thuyết, tên một người cuối cùng biểu thị cái gì; Nếu Tả Trường Trường là một thanh đao dài dài, vậy Tả Tiểu Đa là gì? Phú khí vận khí, lợi ích, bảo bối… đều hơi nhỏ sao?”
“Nói ra thì vận khí của đứa nhóc này cũng không tệ, Huyền Băng, Băng Phách di tàng nhiều như vậy, nếu Băng Minh Đại Vu thấy được, đoán chừng cũng phải đỏ mắt ấy chứ!”
“Nhưng tâm tính quá thuần khiết, còn cần cọ sát chút nữa, mềm lòng như vậy sau này chắc chắn chịu thiệt.” Ông cụ sờ sờ cằm, trầm giọng nói.
……
Tả Tiểu Da định đến địa giới Phong Hải, đột nhiên trong lòng cảm khái, không khỏi ngửa mặt nhìn trời cảm thán.
“Tết nhất thật nhàm chán, thật nhàm chán!”
May thay chưa vào nội thành nếu không giọng hét này, nói không chừng sẽ bị người ta mắng là làm phiền đến người thanh tĩnh!
“Nhàm chán? Có muốn có người đến nói chuyện không?” Một giọng trầm đột nhiên truyền đến từ sau lưng, ngắt ngang tiếng khóc gió than mưa của ai đó.
“Ai?”
Tả Tiểu Đa hú hồn chim én!
Dựa vào tu vi đỉnh cao của ta bây giờ lại không phát hiện có người theo đuôi sau lưng!
Ui là trời!
Hú hồn quá đấy!
Quay đầu nhìn thử, chỉ thấy một ông già áo xám tầm bảy mươi tuổi, người hơi khom, tóc hoa tiêu, nhưng có vẻ cả người rất cao lớn rất vĩ đại, rất cường tráng.
Nhưng đối phương nở nụ cười âu sầu, mắt u ám, ánh mắt âm u, trên mặt u ám, cả người đều u ám.
Ánh mắt Tả Tiểu Đa tập trung trên nụ cười u ám treo trên miệng đối phương…
“Người này tuyệt không phải thứ gì tốt! Chắc chắn!” Đây là suy nghĩ đầu tiên của Tả Tiểu Đa.
Sau đó, thứ hai chính là: “Ta không đánh được người này.”
Tả đại thiếu luôn mưu tính, sợ chết cực kỳ, tự dùng một điểm khí vận, đậu móa, không có gì?
Vậy há chẳng phải cao hơn ta quá nhiều quá nhiều sao!
“Nhìn tổng thể ngoại hình này, chín mươi chín phần trăm là chiến lực cao cấp của Vu Minh!”
Tả Tiểu Đa thay đổi suy nghĩ, đột nhiên cười ha ha, đứng chắp tay trái, tay phải chỉ ngọn núi lớn phía trước, cười mỉm chi: “Lão nhân gia, gặp nhau chính là có duyên.”
Ông già nghiêng đầu: “Ồ?”
“Lão nhân gia, người xem, dãy núi phía xa có giống một cự long đang ngủ sau thời viễn cổ, húng tráng vĩ đại không?”
Tả Tiểu Đa không đợi câu trả lời, tiếp tục nói: “Nghĩ đến thời viễn cổ, bao nhiêu đại năng giả, ngày nào đó làm sai bước sai, cũng không thể tỉnh lại nữa, nhất là lúc sang năm thế này, ta cảm khái rất nhiều.”
Lão đầu kia hơi ngạc nhiên: “Ồ?”
Tả Tiểu Đa phiền muộn: “Thời này khắc này, thấy những thứ này, ta bất giác muốn… ngâm một bài thơ.”
“Ngâm một bài thơ?” Lão đầu càng sững sờ hơn.
Không phải đứa cháu ngoại này của ta có vấn đề gì về não chứ?
Rõ ràng ta xuất hiện với khí tức như kẻ địch, vừa thấy không có ý tốt, kết quả sau khi ngươi thấy ta lại muốn ngâm một bài thơ?
Suy nghĩ của ngươi kiểu gì vậy?
Tả Tiểu Đa bày ra gương măt ủ rũ, còn có một mặt văn nhân mặc khách phong tao, chỉ về dãy núi đen phía xa, cất giọng ngâm thơ: “Xa thấy núi đen tựa rồng vọt, nghĩ lại ban đầu kiếm như hồng, đã từng phong vân tại giang hồ…”
Tả Tiểu Đa ngâm nga.
Ông cụ không khỏi suy nghĩ trong lòng, bài thơ này… tuy bình thường, nhưng sáng tác ngẫu hứng cũng có thể xem là ổn, xét thấy câu cuối cùng nêu ý chính, có thể là điểm nhấn khiến cả bài thơ thăng hoa?
Nhìn Tả Tiểu Đa hình như đang suy tư, ông cụ vừa mong đợi cũng vừa suy tư, câu thứ tư tiếp cái gì thì tốt?
Không ngờ nhóc con này lại rất có văn thái…
Nhìn Tả Tiểu Đa chầm chậm dạo bước hình như đang suy nghĩ.
Sau đó thấy cơ thể nhóc con này nghiêng về trước, hình như hai chân đang dùng sức… sau đó…
Vụt!
Vụt...
Tả Tiểu Đa vẫn giữ trạng thái đứng im tại chỗ, tiêu hao toàn bộ ý thức, sức mạnh của bản thân, lập tức phát động Thiên Nguyên độn pháp!
Độn pháp bảo mệnh mạnh nhất của cha Tả Trường Lộ!
Tốc độ như vậy, trong nháy mắt đột nhiên tăng nhanh gấp mười lần so với đỉnh phong bình thường!
Lúc này, hắn hoàn toàn liều mạng!
Lão già này quá mạnh... Nếu không chạy, cái mạng nhỏ này sợ là không còn nữa rồi.
Tốc độ của Tả Tiểu Đa, bỗng chốc đã đạt tới tốc độ đáng kinh ngạc, thậm chí ngay cả không gian, cũng bị sự bộc phát đột ngột của hắn, va chạm một hố đen, từng mảnh vỡ vụn.
Lão già vẫn còn đang căn nhắc tính toán, câu thơ cuối cùng, nối tiếp là cái gì mới được?
Tài văn chương của thằng nhóc này không tệ, xem ra hai vợ chồng dạy dỗ rất tốt...
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên nhìn thấy thằng nhóc vốn nên đứng trước mặt rầm một tiếng, cả người đã không thấy đâu!