Không biết cần bao nhiêu máu tươi mới có thể nhuộm ra màu sắc như vậy, đại khái chính là hết lớp người này đến lớp người khác, hết đời này đến đời khác, máu người đi trước khô rồi thì máu người sau lại nhuộm lên.
Không ngừng bắn tung tóe, không ngừng khô cạn, còn phải không ngừng dọn dẹp, dọn đến cuối cùng mới phát hiện đã không thể nào dọn dẹp sạch sẽ được nữa rồi, không thể tẩy rửa sạch sẽ cảm giác năm tháng nặng nề này nữa rồi.
“Đây là, phải cần bao nhiêu máu mới có thể…”
Tả Tiểu Đa nhìn bên ngoài Nhật Nguyệt quan, đập vào mắt hắn chính là trăm nghìn dặm mặt đất xung quanh đều mang màu sắc này, trong lòng không khỏi vô cùng chấn động.
Lão giả đứng trong không trung, nhìn mặt đất rộng lớn bên dưới, lạnh nhạt nói: “Tầm mắt hiện tại của ngươi chỉ nhìn được bấy nhiêu đây, vẫn còn có khu vực bị che lại mà ngươi chưa nhìn thấy, những chỗ đó đều là chiến trường, là chiến tường kéo dài vô số năm tháng.”
“Kể từ khi Nhật Nguyệt quan dùng Tinh Thần Anh Linh nối liền, gia cố nơi đây bảo tồn đến hiện tại, bất kể là tường thành hay là chiến trường bên kia, cảnh quan hoàn chỉnh đều thuộc loại không thể bị phá hư.”
“Cho đến hiện tại, ít nhất cũng phải có cấp bậc Đại Vu hoặc thấp nhất là cấp bậc Thiên Vương mới có thể tại nơi này khuấy lên phong vân. Võ giả Phi Thiên bình thường chiến đấu tại đây thì đến một chút bụi bặm cũng không khuấy lên được.”
“Mỗi ngày, cho dù là thời điểm hòa bình nhất trong cuộc chiến thì động một tí cũng có cả vạn võ giả chém giết nhau trên mảnh chiến trường này, không chết không ngừng. Sát thủ, thợ săn của quân đội các bên không ngừng di chuyển trên chiến trường này.”
“Thật ra kết quả của việc phát hiện ra kẻ địch cũng không ngoài ba loại, hoặc là ngươi bị giết, hoặc là ngươi giết người, hoặc là cả hai bên cùng chết, tuyệt đối không có chuyện hai bên cùng thiệt, mỗi bên đều lui một bước.”
“Sinh mệnh tại nơi này…”
Lão giả chộp tay một cái, nắm lấy tất cả mọi thứ phía trước vào trong lòng bàn tay, lạnh nhạt nói: “Chỉ như hạt bụi.”
“Hôm nay ta đưa ngươi đến đây, chính là để cho ngươi thấy, nghĩa trang này, chiến trường này. Địa giới này, không thể bị phá hỏng, nhưng mà người đi tới đây, lại đang không ngừng bị tiêu diệt...... Bị giết chết.”
“Sinh mệnh có thể không ngừng viên diệt, nhưng mà chiến trường, cho dù là một viên đá nối liền với núi lớn, cũng đã...... hàng chục nghìn năm không thay đổi, hàng chục nghìn năm bất động. cùng với người chết càng ngày càng nhiều, vô số sinh tức anh linh, từng li từng tí hòa nhập vào mảnh đất này, khiến nội tình nơi đây càng trở nên...... Không thể phá hủy.”
“Cho dù đại lục Tinh Hồn sụp đổ, địa giới này, cũng khó bị xóa bỏ, sẽ tồn tại một cách độc lập!”
“Chiến đâu nơi đây, đối với võ giả của Vu Minh và Tinh Hồn, đã là một nỗi ám ảnh, không thể nào quên, chỉ mong cái chết!”
Lão giả nói.
“Nhưng mà, theo rất rất nhiều tin tức thất thiệt, cấp cao của Vu Minh và Tinh Hồn, đạt tới cấp bậc Thiên Vương hoặc là cấp cao tuyệt đối trở lên, quan hệ cá nhân tương đương tốt!?”
Tả Tiểu Đa nói: “Nếu như như vậy, ta có phải có thể hiểu là...... mỗi ngày mỗi năm, những vị anh linh chết trên chiến trường này, rất không đáng? Dù sao, bọn họ đã phải đổ máu hi sinh tại đây, chúng ta lại rất có thể ở một nơi nào đó ngồi uống trà nói chuyện với các cấp cao đối địch, thậm chí là vui vẻ uống rượu.”
Lão đầu thản nhiên nói: “Tình huống này, không phải là đồn đoán, mà là sự thật. Thậm chí còn không chỉ như thế, cấp cao hai bên một khi xác nhận có việc gì không giải quyết được, ngoài tầm tay, vẫn sẽ nhờ tới sự giúp đỡ của cấp cao bên này, một khi lên tiếng, bên kia hiếm khi từ chối.”
“Đây đều là chuyện rất bình thường. Bao nhiêu năm đánh nhau tới ngươi sống ta chết, chỉ cần xuất chiến, chính là một loại tử địch, thậm chí mỗi một đôi, đều có thể nói là, xét về trình độ một loại nào đó, là bạn bè tương giao tâm đầu ý hợp!”
“Người xưa đã nói, người hiểu rõ ngươi nhất, cho tới bây giờ đều không phải bạn bè của ngươi, mà là kẻ thù của ngươi, há lại không có lý?!”
“Nhưng coi như giúp đỡ lẫn nhau, viện thủ, lại không phải là việc lớn gì, cũng không là cuộc thỏa hiệp mua bán. Người trong cuộc ngược lại sẽ cảm thấy, rất có mặt mũi. Một khi gặp loại chuyện này, thường thường triệu tập tướng sĩ dưới trướng lại, trịnh trọng tuyên bố một chút, ai đó nhờ ta xử lý vấn đề cho họ, ngay sau đó, mọi người cùng nhau cười to, rất vui vẻ. Toàn bộ quá trình, phảng phất như đang tiến hành một việc rất vinh quang, rất rực rỡ.”
“Mà trên thực tế, cũng xác thực rất vinh quang rất rực rỡ, tuyệt đối không phải tùy tiện một quan tướng cấp cao, thì có thể nhận được sự tông trọng cũng như sự nhờ vả của đối phương.”
“Nhưng phần giao tình này, tuyệt đối sẽ không liên luỵ trên chiến trường, một khi đã ở trên chiến trường, một khi có cơ hội giết chết đối phương, mỗi người đều sẽ cố gắng hết sức mình, nắm chặt lấy cơ hội không dễ có này.”
“Về phần tướng sĩ chiến tử, có ai sẽ cảm thấy oan uổng không đáng đâu? Sẽ không!”
“Tình cảm, thù địch giữa quân nhân, hoặc là tình cảm giữa đối thủ, người bình thường căn bản là không có cách lý giải. Nếu như đứng trên quan điểm của hậu phương để nói, khẳng định một đám người sẽ nói: “Nhiều người như vậy đánh nhau tới sống tới chết, tính ra lại chỉ là các ngươi đang chơi trò chơi.”
“Cách nói này căn bản chính là đang nói láo, thối không ngửi được!”
“Giống như một đoạn sự cố năm đó, chúng ta bên này có vị cấp cao, tương đối yêu quý hai tiểu cô nương, họ cần phải đến chỗ Vu Minh đối mặt rèn luyện, đồng thời nhận được một vài thứ, Đông Phương đại soái trực tiếp xin nhờ Thiên Vương lĩnh chiến của bên địch, hai tiểu cô nương bên ta muốn sang chỗ các người chơi, ngươi giúp ta chăm sóc tốt cho các nàng.”
“Lúc ấy vị Thiên Vương kia không nói hai lời lập tức đồng ý, trong quân điều cao thủ một đường hộ tống, đồng thời hạ tử lệnh: Đây là thể diện của ta, không được làm mất! Hai tiểu cô nương nếu xảy ra chuyện gì, các ngươi cũng không cần trở về, ta cũng không biết ăn nói với Phương Đông thế nào.”
Lão đầu thản nhiên nói: “Cả sự kiện chính là đơn giản như vậy, nhưng mà chuyện này từ đầu đến cuối, nếu rơi vào trong mắt của đại chúng ở hậu phương, chắc chắn sẽ có người nói Đông Phương Chính Dương cấu kết ngoại địch, kiểu gì cũng có người nói Thiên Vương kia của Vu Minh phản bội!”