Lão giả nhẹ nhàng nói, âm thanh dịu dàng chậm rãi giống như đang dỗ trẻ nhỏ vậy, nhưng trong đó lại mang theo sát khí gần như là đã ngưng thành thực thể.
“Luôn có một ngày ta sẽ hoàn toàn yên lòng, không cần cố kị điều gì nữa. Đừng gấp, đợi thêm chút nữa, sắp tới ngày đó rồi.”
Lão giả nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tả Tiểu Đa, chỗ sâu trong mắt lóe lên chút mong đợi.
Trong lòng yên lặng nói: “Các huynh đệ, đừng sốt ruột, ta sắp tới rồi, hoặc là Hồng Thủy sắp tới với các ngươi rồi. Đợi cháu ngoại trai của ta trưởng thành, không cần đạt tới cảnh giới đỉnh cao, chỉ cần nó đạt tới cấp độ Thiên Vương thì chính là lúc ta có thể buông xuôi tất cả, là thời điểm cho trận chiến cuối cùng.”
“Đến lúc đó quyết chiến với Hồng Thủy, báo thù cho các ngươi.”
Hắm khom lưng đứng dậy, dẫn theo Tả Tiểu Đa đi thẳng về phía trước.
Trong khu mộ, lão chắp tay bước trước, ánh mắt vắng lặng, chỉ có khí thế của bản thân là kín đạo lộ ra ở chỗ không ai hay biết, giống như một vị tướng quân tuổi xế chiều đang đang kiểm duyệt đội quân hùng dũng từng theo mình chinh chiến trăm trận.
Tả Tiểu Đa lẳng lặng theo sau, không biết từ lúc nào hắn đã không còn có ý đồ chạy trốn nữa.
Bầu không khí nơi này, sự trang nghiêm túc mục này khiến cho lòng hắn dường như nhận được một lần thăng hoa mà trước giờ chưa từng có.
Thậm chí cả linh hồn hắn cũng vì thế mà sạch sẽ hơn mấy phần.
Cứ thế nhìn từng dãy từng dãy bia mộ, từ từ nhìn một lượt, những cái tên xa lạ ấy, những khuôn mặt trẻ trung ấy, hắn nhìn từng hàng từng hàng một, có lúc thấy trên mộ có cỏ hắn còn thuận tay nhổ đi, mọi thứ đều tự nhiên, hợp lẽ.
Thỉnh thoảng cũng có người từ phía đối diện đi tới, sau đó hai bên sẽ lẳng lặng nghiêng người nhường đường cho nhau, toàn bộ quá trình không ai nói một lời, lặng lẽ không tiếng động.
Dần dần biến thành lão giả đi phía sau Tả Tiểu Đa, cứ thế đi theo.
Tả Tiểu Đa đi dạo trong nghĩa trang đi tròn hai ngày hai đêm.
Cuối cùng.
Lão giả nói: “Đi ra ngoài thôi. Cho dù ngươi có đi hai mươi năm thì cũng chưa chắc đã nhìn hết.”
Tả Tiểu Đa ngỡ ngàng quay đầu, nhìn những mộ bia chỉnh tề này, giống như là từng chiến sĩ nhiệt huyết năm đó đều đang nhìn hắn mỉm cười, đang gọi tên của hắn.
“Tả Tiểu Đa, chiến đấu nào.”
Chiến đấu đi.
Tả Tiểu Đa đột nhiên siết chặt nắm tay, khí ngưng trong tay, bốc lên vạn phần chiến ý.
Lão giả thản nhiên nói: “Trong lúc ngươi đang rầu rĩ vì sang năm mới thì bọn họ đã không còn có cơ hội để đón tết rồi, vĩnh viễn cũng không còn.”
Tả Tiểu Đa lặng im, sau đó hắn chỉ cảm thấy thân thể lắc lư một cái, cứ thế bay lên không trung, nhoáng cái rời khỏi nghĩa trang.
Lão giả mang theo Tả Tiểu Đa đến nghĩa trang, toàn bộ quá trình ngoại trừ đoạn giới thiệu lúc đầu thì về sau gần như là không nói một lời, không nói một cái gì cả.
Đạo lý gì đó, cảm ngộ gì đó, suy nghĩ gì gì đó, lão giả đều không nói gì cả.
Thế nhưng trong lòng Tả Tiểu Đa lại rất rõ ràng, rất chắc chắn, một lần đến thăm này của hắn chiếm được thu hoạch vô cùng lớn.
Thu hoạch này chính là trên phương diện tinh thần, trên phương diện tâm hồn! Tuy rằng tạm thời không thể chuyển hóa thành vật chất thậm chí là tu vi, thế nhưng nó có ý nghĩa vô cùng sâu xa.
Chí ít là đến hiện tại mà nói, hắn đã không còn xốc nổi như trước kia.
Và, sự khó hiểu cứ quẩn quanh trong lòng khi trước, không kính trọng, hoặc có lẽ là không rõ ràng.
Chỉ đến thăm nghĩa trang này liền hiểu được sự an nhàn của hậu phương là do đâu mà có.
Tả Tiểu Đa thậm chí cảm thấy, mỗi người ở hậu phương đều hẳn là nên đến nơi này một lần, đến để lọc sạch linh hồn mình một lần.
Lọc sạch thứ sớm bị tiền tài lợi ích che mờ, bị quyền lực mỹ sắc vấy bẩn, thứ vốn dĩ nên là tâm hồn của con người.
Mà không nên là thứ đang chết lặng thậm chí là thiếu kiên nhẫn như hiện giờ, có thể ham muốn hưởng thụ vật chất, nhưng không thể xem nhẹ nơi bắt nguồn của chúng nó.
Không có những bia mộ liền nhau này, thì làm gì có cái gọi là ham muốn vật chất ngày hôm nay?
Cũng chỉ có người từng đến nơi này, nhìn thấy tất cả những người nơi đây, khi quay về lại nhìn thấy những kẻ bất nhân đó thì mới cảm thấy đau đớn vô cùng, mới có thể cảm thấy không đáng thay các anh hùng.
Một khắc sau, tiếng gió phần phật.
Bản thân đang tại không trung, sông sông núi núi chớp mắt là qua.
Trước mặt xuất hiện một quan ải hùng vĩ hoàn toàn có thể xưng là kỳ quan tráng lệ.
Từ lúc Tả Tiểu Đa hiểu chuyện đến nay, từ lúc bắt đầu có ký ức thì đã sớm ghi tạc trong lòng, khắc sâu vào não ba chữ Nhật Nguyệt quan này.
Trong những năm tháng đi học này, trên mỗi một quyển sách đều có rất nhiều rất nhiều hàng chữ liên quan đến Nhật Nguyệt quan.
Vô số câu chuyện vui buồn nghe nhiều đến thuộc lòng, vô số cái tên của các anh hùng đều liên quan trực tiếp đến ba chữ Nhật Nguyệt quan này.
Đây là lần đầu tiên Tả Tiểu Đa tận mắt nhìn thấy Nhật Nguyệt quan trong truyền thuyết, thế nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã biết.
Đây chính là Nhật Nguyệt quan.
Nơi đây cũng nhất định chính là Nhật Nguyệt quan.
Trong thiên hạ cũng chỉ có nơi đây mới xứng với cái tên này.
Chỉ thấy một dải quan ải liên miên bất tận, có chừng trăm trượng cao, đứng sừng sững trên dãy núi, toàn thân đều tỏa ra màu sắc trầm lắng như đồ cổ trải qua năm tháng dài lâu, nó vắt ngang trời đất, liếc nhìn không thấy điểm cuối.
Nói nó là trường thành thì không đúng bởi vì bên trong rất rộng rãi, có thể chứa được vô số người sinh sống.
Thay vì gọi là trường thành thì không bằng coi nó là một tòa thành lớn rộng cả chục nghìn mét, là thành lớn dài cả triệu dặm, là tòa thành khổng lồ.
Đây chính là Nhật Nguyệt quan!
Đây chính là Nhật Nguyệt quan trong truyền thuyết!
Trước quan ải hãy còn có huyết chiến, không chỉ một chỗ có huyết chiến.
Phía trước Nhật Nguyệt quan là núi non trùng điệp, vô số khe rãnh, địa hình vô cùng phức tạp rất khó nhận biết.
Thậm chí phía trước tòa quan ải này, trên mặt đất bao la cũng đều hiện ra màu sắc gần giống như màu của tường thành Nhật Nguyệt quan.
Làm một võ giả, thậm chí không cần đến quá gần thì Tả Tiểu Đa cũng chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra đấy là màu máu tươi đã khô.