“Lần đó chiến đấu, Kiêm Đế Tiêu Vô Thanh trấn giữ phía đông, lòng đột nhiên có cảm giác, gửi thiệp mời cho Linh Vân Thiên Vương của Vu Minh mời uống rượu. Linh Vân Thiên Vương trước nay độc thân, hai người uống đến say mèm.”
“Một tháng sau, Kiếm Đế vì cứu một người anh em bị nhốt, đi vào mai phục của Linh Vân Thiên Vương, sau cùng dốc sức chiến đấu mà chết. Sau khi Linh Vân Thiên Vương và mấy người Thiên Vương Vu Minh khác tự tay giết chết Kiếm Đế, đưa thi thể Kiếm Đế về, cũng tặng thêm ngàn vò rượu ngon Vu Minh.”
“Ba ngày sau, Linh Vân Thiên Vương của Vu Minh đột nhiên im hơi lặng tiếng chết ở đại doanh Vu Minh.”
“Tất cả mọi người đều biết rõ Linh Vân Thiên Vương bị một đòn cuối cùng của Kiếm Đế đánh nội thương, không có khả năng tiếp tục sống. Nhưng mà... Chỉ có rất ít người biết rõ, Kiếm Đế chết rồi, Linh Vân Thiên Vương cũng không muốn sống tiếp, không muốn bạn tri kỷ của mình xuống cửu tuyền một mình...”
Lão giả thở dài, mở nắp một vò rượu, rót đầy ba chén, hai chén ở trước mộ, một chén tự mình nâng lên, nói khẽ: “Người anh em... hy vọng ở bên kia, các ngươi không còn là kẻ địch, lúc này ta kính các ngươi một ly, chúc các ngươi kề vai sát cánh, trên đường không cô đơn.”
Dứt lời, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Đợi đến lúc mùi rượu trước mộ tỏa ra, mới nhẹ nhàng đổ rượu trong chén ra: “Uống nhiều một chút.”
Lại lấy ra vài vò rượu, ào ào đổ xuống.
Nhẹ nhàng thở dài, nói: “Linh Vân Thiên Vương Vu Minh... là nữ. Kiếm Đế, cả đời chưa lập gia đình; mà Linh Vân Thiên Vương, cả đời chưa gả.”
Nghe vậy, Tả Tiểu Đa mới giật mình hiểu ra, khó trách lời của lão giả mới nãy chút ẩn ý, còn cho là sao hai vị kia lại như vậy, hóa ra là lập trường của cả hai khác biệt, cả hai khó có thể cùng đi trên một con đường, giấu tình cảm của mình vào sâu trong lòng, không nhịn được cảm thấy vô cùng chua xót cho một đôi tình nhân.
Từ trước đến nay, con người sẽ không bởi vì cái gì đối địch, cái gì kẻ thù truyền kiếp mà không nảy sinh tình cảm với nhau; chuyện tình cảm này, thường thường sẽ là chuyện khó khống chế nhất.
Một khi đã nảy sinh, đương nhiên cũng khó để kiềm chế nhất.
Hai vị Kiếm Đế và Linh Vân Thiên Đế này bởi vì đối địch mà hiểu rõ lẫn nhau, sinh ra cảm tình, tiến tới nảy sinh tình cảm, lại không dám nói, cứ như vậy chiến đấu sống sống chết chết một đời.
Ngươi có trách nhiệm của ngươi, ta có sứ mệnh của ta.
Ngươi không có cách nào nhượng bộ, ta cũng không có cách nào buông bỏ, chỉ có thể dây dưa kéo dài, mãi cho đến khi rơi xuống, hơn nữa là cả hai cùng rơi xuống.
Tả Tiểu Đa nhẹ nhàng thở dài: “Thời khắc cuối cùng kia, chỉ sợ Kiếm Đế đại nhân... sống cũng đủ rồi đúng không? Ràng buộc dày vò nhau suốt một đời...”
Lão giả nhẹ nhàng cười khổ: “Lúc đó, hai người học sinh của Kiếm Đế, một người là Đông Phương Chính Dương, một người là Kiếm Quân... Đều đã có thể một mình đảm đương một phía rồi...”
Thở dài một hơi, ý cảnh vẫn còn chưa dứt.
Lão giả đứng dậy, dẫn theo Tả Tiểu Đa đi về phía trước.
Cuối cùng đi tới trước một hàng bia mộ.
Hàng mộ này rõ ràng rất khác khi trước, trên bia không có tên họ và ảnh chụp mà chỉ đánh số thứ tự.
“Tinh Hồn Ma quân số ba mươi sáu, Tinh Hồn Ma quân số một.”
Từ một đến ba mươi sáu, không thiếu một ai.
Sắc mặt của lão giả dùng mắt thường cũng có thể thấy trở nên u sầu.
Nơi này, thành viên nòng cốt của ta đều nằm lại chỗ này không chừa một ai.
Từng bình rượu bay lên, vô số rượu từ giữa không trung tưới xuống như thác đổ.
“Các huynh đệ, ta tới thăm các ngươi đây.” Lão giả nhẹ nhàng nói.
Từng vò từng vò rượu thuận theo tay lão giả bay ra, giống như tuân lệnh mà bay đến trên bia mộ từng người một. Chúng nó tự động mở ra, tự mình đổ xuống trên ba mươi sáu ngôi mộ, cảnh tượng này giống hệt như có lũ quét, dòng thác đổ nghiêng.
Lão giả ngồi trước bia mộ thật lâu vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhắm lại.
Trận chiến năm đó…
Năm đó Vu Minh xuất hiện một tuyệt thế thiên tài giống như tên nhóc trước mắt này, bản thân âm thầm phái Tứ đại Ma quân ra tay giết chết người này ngay trong lãnh địa Vu Minh.
Nhưng trên người kẻ này có phân hồn của Băng Minh Đại Vu bảo vệ.
Điều này dẫn tới việc Băng Minh Đại Vu và Liệt Hỏa Đại Vu đồng loạt ra tay, bản thân dẫn theo Ma quân dưới trướng tới tiếp ứng, trải qua một trận khổ chiến, vất vả lắm mới cứu được người ra ngoài, vừa mới tự cảm thấy may mắn thì Hồng Thủy Đại Vu lại đột nhiên xuất hiện, một lần nữa đối diện với cửa tử…
Trận chiến ấy, Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy trực tiếp bay tới trên đỉnh đầu, đập cho nhật nguyệt vô quang, trời đất kêu than. Ba mươi sáu Ma quân đến giúp đỡ trước sau chết mất mười hai người, trận chiến cuối cùng khiến bản thân cũng chịu trọng thương, gần như mất mạng, là hai mươi tư người còn lại cùng nhau hợp sức ôm đoàn tự bạo, liều mình vây khốn Hồng Thủy Đại Vu cứu về được một mệnh tàn của bản thân.
Cho tới bây giờ, ngồi trước mộ bia, dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng gào liều mạng của ba mươi sáu người huynh đệ.
“Lão đại! Chạy mau!”
“Ngươi còn không đi, huynh đệ chúng ta chết cũng không nhắm mắt!”
Cuối cùng, cảnh bọn họ ôm thành một đoàn tự bạo dường như vẫn đang ở ngay trước mắt.
Trong mắt của lão giả, hai hàng nước mắt đầm đìa.
Hồng Thủy à Hồng Thủy, ta biết ngươi có tầm nhìn xa, có toan tính riêng của mình, trong mắt chỉ có tinh tiến, chỉ có chí lớn.
Tuy rằng ta biết, nhưng ta không thể để ngươi toại nguyện.
Bởi vì khi đó, thứ mà chúng ta cần suy xét đến đầu tiên là sống còn, chứ không phải là chí lớn.
Hồng Thủy, tuy ngươi có nguyên nhân, tuy ngươi có lí do, thế nhưng lão phu vẫn chọn không đội trời chung với ngươi, thù này hận này, không chết không ngừng!
Đời này kiếp này, hai người ta và ngươi, chỉ có thể có một người sống sót!
Các huynh đệ của ta đang chờ ta, cũng đang chờ ngươi.
“Coong, coong.”
Trong nhẫn không gian của lão giả truyền tới tiếng vang thần khí ma sát với vỏ, dường như là thần khí ngửi thấy mùi máu tươi nên nóng lòng muốn chui ra khỏi vỏ để đánh một trận, tái hiện sự sắc bén của nó.
Lão giả yên lặng vuốt ve cái nhẫn, tiếng coong coong kêu gào cuối cùng cũng biến mất một cách không cam lòng.
“Đừng vội, nhất định sẽ có một ngày ta rút ngươi ra khỏi vỏ, giết cho Vu Minh trời xanh đỏ rực màu máu, giết cho Hồng Thủy muôn vàn thảm hại.”