Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1741 - Chương 1739: Nghĩa Trang Anh Hung (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1739: Nghĩa trang anh hung (2)

Người của bốn đoàn đại quân Đông Nam Tây Bắc, luôn luôn có người đóng giữ ở đây, đón tiếp những anh linh thuộc quân đội mình, từng người tiếp dẫn anh linh đoàn tụ với các chiến hữu lúc trước.

Khi Tả Tiểu Đa đến nơi này, lúc ở trên không nhìn xuống, có thể thấy rõ ràng phía dưới, cửa ra vào đứng thẳng, những người lính đều mang quân trang, trong ngực nhiều người nâng bài vị, bưng hủ tro cốt, đang im lặng chờ đợi.

Đến lượt, cùng với những người anh em bảo vệ nghiêm trang tiến lên, đưa anh em của mình vào yên nghỉ nơi này.

Chưa tới lượt, yên tĩnh đứng đợi, đợi bao lâu cũng được!

Trước khi tiễn đưa các đồng đội vào đền thờ anh linh, người nào cũng không được nói chuyện, không ai được phép làm bất cứ điều gì. Càng không cho phép khóc, không cho phép cười.

Cho dù là đợi mười ngày, hay đợi một tháng, từ đầu đến cuối vẫn phải giữ nguyên một tư thế không được di chuyển!

Anh em đi xa, nhất định phải để cho hắn yên tĩnh, an tâm ra đi, sao có thể chậm trễ được.

Trong đền thờ anh linh, không ngừng có những người lính xếp hàng chỉnh tề nối đuôi nhau ra vào, đón tiếp anh linh, hai bên đối diện nhau, cúi chào; sau đó chia thành hai đội bảo vệ, hộ tống anh linh vào đền thờ.

Nơi xa xa, cũng có không ít người liên tiếp nâng bài vị, trang nghiêm tiến vào.

Ở phía sau cùng, im lặng xếp hàng.

Mỗi một ngày, nơi đây đều có mấy vạn người, nhưng từ đầu đến cuối không có bất kỳ người nào lên tiếng nói chuyện, mọi người yên lặng đứng bên ngoài.

Ngoài tiếng bước chân ra thì cực kỳ yên tĩnh, không có tiếng động!

“Đây... đây là...” Tả Tiểu Đa nhìn thấy một màn này, ánh mắt cực kỳ kinh ngạc.

Trong lòng, đã được lấp đầy bởi sự nghiêm túc và trang trọng, không hiểu sao có một cảm giác xót xa xúc động muốn rơi lệ, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bã không thôi, khó nói nên lời.

Ở hậu phương, vĩnh viễn không thể thấy được cảnh tượng như vậy!

Chằng chịt dày đặc những bia mộ kéo dài đến vô cùng vô tận, hơn hàng trăm triệu người?

Lão giả thả Tả Tiểu Đa xuống, thả tự do cho hắn, sau đó dẫn hắn, im lặng tiến vào trong tòa nhà đón tiếp ở đền thờ anh linh.

Giống như đã sớm hẹn ước, chưa đi được vài bước.

Một người trung niên mặc quân trang đi ra, khuôn mặt vuông, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt giống như là chim ưng khát máu, nhìn thấy lão giả, thân thể chợt chấn động, sau đó đứng nghiêm kính chào.

Lão giả chào lại, vẻ mặt nghiêm nghị, toàn thân toát lên vẻ trang trọng, nói bằng giọng trầm thấp: “Ta dẫn theo đứa nhóc này, đi dạo Mộ Viên Thánh Điện Anh Linh.”

Người trung niên im lặng gật đầu, cũng không nói lời nào, chỉ khẽ vươn tay, đứng trang nghiêm.

Ý tứ rõ ràng, xin ngài cứ tự nhiên.

Sau đó lại chào một cái, xoay người rời đi, từ đầu đến cuối, không nói một lời.

“Này là, hắn không thể nói chuyện hả?” Cuối cùng Tả Tiểu Đa không nhịn được, hỏi vấn đề đã thắc mắc trong lòng nãy giờ.

“Hắn... biết nói chuyện.”

Lão giả thở dài, nói: “Rất nhiều rất nhiều năm về trước, hắn là một người thích nói chuyện nhất, cả đoàn, không ai cười nhiều hơn hắn, không ai nói nhiều hơn hắn, mỗi ngày, lời trong miệng nói mãi không hết, anh em hắn đều gọi hắn là người nói nhiều.

Lần kia, hắn và anh em chấp hành nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn không kiềm được hưng phấn trong lòng, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói một từ, sảng khoái. Nhưng chính vì tiếng cười đó... người bên Vu Minh phát hiện... khiến cho nhiệm vụ lẻn vào vốn đã thành công hoàn hảo trở nên thất bại, sau một trận chiến truy kích, tất cả các anh em làm nhiệm vụ này đều hy sinh, nhưng mà chính hắn, được những người anh em dùng mạng đưa ra ngoài...”

“Từ đó về sau, hắn không nói một câu nào nữa!”

“Về sau, tự mình xin đến đóng giữ đền thờ anh linh này, tại đây... càng không cần nói chuyện.”

Lão giả thở dài, nói: “Cho tới bây giờ, năm ngàn năm trôi qua... Hắn, ho cũng không ho một tiếng! Thậm chí, ngay cả nói mớ, cũng không nói lần nào.”

Năm ngàn năm?

Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy trong lòng nảy lên cảm giác chua xót kịch liệt xông thẳng lên đỉnh đầu, trong phút chốc, lại có một cảm giác nói không nên lời tràn ngập trong tim, sau một hồi lâu cũng không nói gì.

Lão giả dẫn theo Tả Tiểu Đa, từ tòa nhà đi thẳng tới, sau đó, cũng vào bên trong khu nghĩa trang mênh mông lạ thường này.

Mặt đất bằng phẳng bóng loáng, giống như là tấm gương.

Trên bia mộ, từng gương mặt nhẹ nhàng tươi trẻ đầy sức sống, lướt qua trước mắt.

Ở vị trí gần nhất, một người phụ nữ có dung mạo rất xinh đẹp, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đang nở nụ cười xinh đẹp trên bia mộ.

“Đó là vợ của Hữu Lộ Thiên Vương.” Lão giả nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đi tới thắp một nén nhang, kính một vò rượu.

Lòng Tả Tiểu Đa chấn động.

Vợ của Hữu Lộ Thiên Vương?

Một nhân vật lớn như vậy... vậy mà cũng lưu lạc đến bước này?

Đến khi đi đến gần vài bước, lại chỉ thấy trên mặt bia mộ còn có dòng chữ viết——

“Phần mộ của vợ, Niên Phong Hoa. Cô gái nhỏ, yên tâm chờ ta, sớm muộn cũng sẽ đoàn tụ, ngươi cũng đừng có lòng dạ hẹp hòi, ta sẽ không cưới ai khác!”

Lòng Tả Tiểu Đa như bị chùy đánh mạnh vào, giống như nổi trống.

Lão giả nhẹ nhàng thở dài.

“Hữu Lộ Thiên Vương từ đó về sau, vẫn độc thân đến nay; vì hôn sự của hắn, Trích Tinh Đế Quân đã từng rất nhiều lần tức giận đánh chửi hắn, nhưng mỗi lần hắn đều ôm đầu chịu đánh, không nói một lời, mãi cho đến khi tuổi tác càng lúc càng lớn, cuối cùng cũng không có người thúc giục hắn nữa...”

“Mỗi năm, hắn đều đến nơi này, lẳng lặng uống rượu mấy lần, sinh nhật vợ, hắn tới, ngày kỷ niệm kết hôn, hắn tới, ngày giỗ của vợ, không có lần nào mà không đến...”

“Đừng nhìn tên nhóc này dường như là mỗi ngày đều không có bộ dáng đứng đắn... thật ra trong lòng, rất đau khổ!”

Lão giả nhẹ nhàng thở dài.

“Đừng tưởng rằng trở thành cấp cao sẽ không chết, đều là người, đều có sinh mạng như nhau, không phải nói chết liền chết, nào có thể nói như vậy.” Lão giả thở dài.

Sau đó lại đi, đi đến trước một phần mộ khác.

“Phần mộ của Kiêm Đế Tiêu Vô Thanh.”

“Kiếm Đế Đao Linh năm đó... Uy phong chấn động Nhật Nguyệt quan... Khi đó, cũng giống như bây giờ; rất nhiều người, nhiều năm đánh tới người sống kẻ chết, thậm chí, đối thủ đều là bạn tri kỷ đã lâu, tựa như bạn chí cốt. Có vài người còn là...”

Bình Luận (0)
Comment