Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1740 - Chương 1738: Nghĩa Trang Anh Hùng

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1738: Nghĩa trang anh hùng

Mà điều mấu chốt là, tu vi của lão giả này cực kỳ cao, cao đến mức không thể tưởng tượng được, cao đến nổi vượt ra khỏi tầm nhận thức của mình, tay già đời này, quả nhiên là muốn sắp xếp mình như thế nào thì sắp xếp, đúng thật là mình không có khả năng phản kháng, chỉ có thể bị động chịu đựng, đây mới là điểm nguy hiểm nhất!

Từ trước đến nay, Tả Tiểu Đa chán ghét tình hình vượt ra khỏi sự khống chế của bản thân, càng không nói đến ngay cả sống chết của bản thân cũng bị người khác nắm giữ, có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.

Cho dù xác định lão giả này không muốn lấy mạng nhỏ của mình, nhưng loại cảm giác không thoải mái này, vẫn như cũ không gạt đi được!

Có điều là lão giả này thật sự không có ác ý, hắn vẫn luôn xách ta như vậy, lại không có lục soát người gì hết, đổi thành người khác nhìn thấy Máy Sấy Đại Địa và Tiểu Tiểu, sao lại có thể không lục soát nhẫn không gian được chứ?

Nhưng lão giả này rõ ràng không có...

Trong lòng Tả Tiểu Đa thở dài.

Có lẽ là người một nhà, chỉ là tính tình có chút kỳ lạ...

Thật là xui xẻo mà.

Sao lại để cho ta gặp phải một lão giả như vậy chứ...

Suốt đường đi, vô số sao băng chi chít đều liên tục rơi xuống, lão giả không để ý đến những thứ này, cứ như vậy một đường tiến thẳng về phía trước, sao băng rơi xuống trên người, hay là sao băng trên đường đi, tất cả đều bị linh khí ngang ngược bảo hộ, bị đâm vỡ tan.

Có rất nhiều sao thậm chí còn chưa có tiếp xúc với bầu khí quyển, đã bị vỡ nát trước rồi.

Tả Tiểu Đa nhìn thấy một màn này, rất sáng suốt rất thành thật im miệng.

Lão giả này, sao có thể chỉ là mạnh bình thường, thật sự là quá mạnh, siêu siêu mạnh!

Tả Tiểu Đa từ trước đến nay đã nhìn qua tất cả cao thủ cường giả, đột nhiên phát hiện, thực lực của lão giả này, không những vượt ra khỏi tầm nhận thức của bản thân, thậm chí trên tất cả cường giả trên thế giới này mà mình từng thấy, kể cả chú Nam là người ra tay lần đó, thậm chí là cha mẹ hóa thân hư ảnh Diễn Sinh, tất cả mọi người, đều không bằng tu vi cao thâm ngang tàng của lão giả này!

Lão giả này, thật sự, kể từ khi ta lớn lên đến nay, là cao thủ đứng đầu mà ta từng thấy!

“Lão giả, xin hỏi ngài họ gì?” Tả Tiểu Đa hỏi.

“Ta họ Ngô.” Lão giả mặt đen thui.

Được rồi, tạm thời theo họ vợ đi; xem thử xem chuyện tốt mà Tả Trường Trường này làm!

“Ngài họ Ngô, chữ Ngô là chữ khẩu với chữ thiên đúng không, thật khéo thật khéo, cùng họ với mẹ của ta đó! Nếu không thì sao ta vừa nhìn thấy ngài đã cảm thấy cực kỳ thân thiết, vậy ta gọi ngài là ông Ngô nhé!” Tả Tiểu Đa thấy lợi trước mắt, bộ dáng liều mạng vắt hết óc suy nghĩ.

Lão giả nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, cảm thấy cách gọi này cũng không sai, vì thế gật đầu: “Với tuổi của ngươi, gọi ta một tiếng ông cũng đúng!”

Trong lòng Tả Tiểu Đa tức giận mắng: Lão giả nhà ngươi gọi ta một tiếng ông, cũng được đấy!

Nhưng ngoài miệng lại ngon ngọt nói: “Ông Ngô, thật sự vừa mới gặp ngài ta đã cảm thấy cực lỳ thân thiết, cảm giác đó, rất giống với cảm giác khi nhìn thấy mẹ ta.”

Trong lòng lão giả lập tức không hiểu sao thoáng cái thoải mái, ừ một tiếng.

“Chúng ta thật có duyên nha...”

Tả Tiểu Đa miệng ngọt như mật: “Ngài xem ngài xách ta đi như vậy, rất mệt, ngài thả ta xuống đi, tự ta chạy theo ngài... Ta không chạy trốn đâu, ngài là ông của ta, sao ta có thể chạy trốn chứ?”

Lão giả hừ một tiếng: “Thằng nhóc nhà ngươi lại chạy như lúc nào đó.”

Đi thẳng về phía Nam, độ ấm xung quanh bắt đầu dân dần tăng lên, sau đó lại dần dần trở nên lạnh lẽo.

Đột nhiên, Tả Tiểu Đa nãy giờ không thể im lặng, không ngừng nói như chúc tết suốt chặng đường bỗng nhiên im bặt.

Hắn nhìn toàn bộ cảnh tượng trên mặt đất trước mắt, bất thình lình hoảng sợ, sợ ngây người!

Tả Tiểu Đa đang ở trên không.

Chỉ thấy trên mặt đất, đập vào mắt chính là từng dãy bia mộ.

Chỉnh tề, xếp thẳng hàng, dày đặc kéo dài ra xa xa; nhìn không thấy điểm cuối!

Cho dù nhìn nghiêng nhìn xéo như thế nào đi nữa, tất cả bia mộ, đều xếp thành một hàng thẳng tắp, thẳng tắp lan ra trải dài đến phương xa vô tận.

Cảm giác chấn động mãnh liệt, trong chốc lát trào dâng trong lòng.

Mà khu mộ này ở trong rừng, thấp thoáng có thể thấy được lác đác vài bóng người di chuyển, đang hoạt động, đang thắp nhang, đang nhổ cỏ, đang uống rượu, đang ngồi im.

Mà nhiều mộ phần như vậy, nhiều bia mộ có in hằn dày đặc vết tích của mưa gió.

Nhưng mà tất cả mộ phần, ngay cả một ngọn cỏ dại cũng không có.

Bất kể là anh em đến tảo mộ, hay là đồng đội trông coi chỗ này, bọn họ tuyệt đối không cho phép trên mộ chiến hữu của mình có một ngọn cỏ dại.

Hàng năm, đều có đất đai màu mỡ, từ phương xa chuyển đến, vun đắp nấm mộ.

Như vậy, ở trong mắt người sống, những người anh em chỉ như mới vừa mất, linh hồn không đi xa; cảnh tượng năm đó, ta vẫn không thể quên, gương mặt từng người, vẫn tươi sáng, vẫn lưu giữ trong tim.

Trên mỗi một bia mộ, đều có lưu lại khuôn mặt của một người trẻ tuổi.

Có nghiêm túc, có mỉm cười, có cười đùa, có đùa giỡn làm mặt quỷ, còn có sưng mắt, có đang ăn bánh bao, trong miệng đang ngậm nửa cái bánh cao ngạc nhiên ngẩng đầu...

Phút chốc dừng lại ở những khuôn mặt này, tất cả đều đang im lặng mà ngắm nhìn thế giới trước mắt.

Lẳng lặng ở bên cạnh những chiến hữu.

Còn có một vài ngôi mộ nam nữ hợp táng, tấm ảnh trên bia mộ, là ảnh cưới của cô dâu chú rể, hai người bên trong nở nụ cười hạnh phúc, dựa sát vào nhau, nhìn xem vẻ phù phiếm của thế gian.

Ở vị trí của Tả Tiểu Đa có thể nhìn thấy được rất xa, có một tấm bia đá cực lớn, sừng sững cao ngút trời, to lớn không có cái nào sánh bằng.

Nhìn thì cao khoảng chừng ba trăm mét, xem sơ qua tưởng như là hùng vĩ hơn cả một ngọn núi cao bình thường.

Bên trên, có chữ màu đen cực kỳ lớn.

“Công lao không chỉ của mình ta, một đời này không hối hận; thành bại chỉ là sử sách, ta đã tận lực chiến đấu!”

Ở đầu bên kia, có một cái cửa vào, bên trên có một câu đối.

“Linh người anh hùng có thể nhập, hồn kẻ nhu nhược không thể thu!”

Sau đó là một tòa nhà trang nhiêm, trong sân đặt đầy vòng hoa; chỉ để lại một lối đi, cuối cùng là đền thờ anh linh; tiến vào đền thờ anh linh, phân chia bốn cửa Đông Nam Tây Bắc.

Bình Luận (0)
Comment