Vừa bị đánh vừa suy nghĩ, sau đó lại cảm giác bị sát khí lành lạnh bao phủ: “Sao tên nhóc nhà ngươi không nói nữa? Lời ngon tiếng ngọt của ngươi, duyên phận trùng hợp gì đó, may mắn tình cờ gặp gỡ sao? Bây giờ còn cảm thấy may mắn không?”
“Ta... nói cái gì?
“Ngọn lửa vừa nãy, là thứ đồ chơi gì vậy?”
“Ngọn lửa ấy à.... là một quả cầu lửa...”
Vẻ mặt Tả Tiểu Đa bày ra bộ dáng tươi cười nịnh nọt, vừa khởi động Viêm Dương Chân Kinh, lòng bàn tay liền xuất hiện một đốm lửa, ngọn lửa bốc lên, cực kỳ rực rỡ đẹp mắt: “Chính là cái này... một chiêu trò nhỏ, hì hì, một trò lừa bịp nho nhỏ thôi.”
“Không phải cái này!”
Mũi lão giả suýt chút nữa bị lệch, cực kỳ tức giận.
Ta đã chú ý rồi, còn có thể bị tên khốn nạn nhà ngươi lừa gạt sao!?
Ta là người như thế nào, công phu tu luyện đến cấp bậc nào rồi chứ?
Thế là Tả Tiểu Đa bày ra vẻ mặt đáng yêu ngây ngô nhìn lão giả: “Chính là cái này, thật sự chính là cái này.”
Bùm bùm, bộp bộp!
“Ngươi nói hay không?”
“Ta nói!”
“Nói!”
“Cái này... như thế này... vận công, lửa, ầm, xuất hiện....”
Bụp bụp, lốp bốp...
Lão giả bị chọc tức!
Đánh Tả Tiểu Đa kêu gào, mông bị sưng to.
Nhưng mà Tả Tiểu Đa càng bị đánh, trong lòng càng nhẹ nhõm.
Ừ, Tả đại sư chắc chắn không phải người cuồng bị ngược đãi, tâm trạng buông lỏng là bởi vì.... hắn đoán được đối phương thật sự không có ý muốn giết hắn!
Nếu đã không muốn giết ta, vậy thì không phải là kẻ địch...
Tu vi của lão giả này cao như vậy, vượt xa cấp độ phạm vi nhận thức của ta, ta ám toán lão giả này hai lần, lại chỉ trừng phạt chút ít da thịt, thậm chí còn không được tính là hành hạ gì mấy, chắc chắn là người một nhà!
Ồ, có phải là lão đại nhân Ngự Tọa Tuần Thiên, lão tổ tông của ta tự mình giá lâm không!?
Không chừng là vậy!
Đây cũng không phải là chuyện xấu, còn là chuyện tốt, chuyện cực kỳ tốt, đợi lát nữa sẽ cho ta rất nhiều thứ có lợi!
Ta phải nhẹ nhàng, chỉ cần có thể dỗ dành vị này vui vẻ, hiến dâng cái mông này thì có tính là gì chứ?!
Ngài cứ việc chăm sóc, dùng mọi thủ đoạn chăm sóc cái mông của ta, ta có thể nhận hết!
Một hồi lâu sau, lão giả bỗng nhiên mở miệng nói: “Một câu cuối cùng là gì?”
Mặt mũi Tả Tiểu Đa bầm dập: “Một câu cuối cùng gì?”
Hắn đã quên rồi.
“Cái bài thơ kia đó!”
Lão giả tức giận không có chỗ phát.
“À.”
Tả Tiểu Đa vắt hết óc suy nghĩ, nhưng dưới sự căng thẳng, đã sớm quên sạch ba câu trước, thế là khiêm tốn hỏi: “Ngài còn nhớ ba câu trước là gì không?... Đừng đánh.... ta thật sự không nhớ rõ... mà...”
Bụp bụp, bộp bộp!
Cặp mông lại được chăm sóc, lão giả thở phì phò.
Vừa rồi còn cảm thấy thằng nhóc này không tệ, nhưng mà bây giờ, chỉ muốn đánh chết hắn!
“Rốt cuộc cha mẹ ngươi sao có thể nuôi ngươi lớn được như thế này vậy? Thế mà không bị ngươi chọc cho tức chết sao?” Trong lòng lão giả cảm thấy kỳ lạ, vô thức nói ra.
Tính tình của con gái mình, mình hiểu nhất, gặp Tả Tiểu Đa như vậy, e là một ngày đánh chết tám lần là ít đấy.
Với tính cách này, có thể sống sót dưới tay con gái mình, còn có thể sống lâu như vậy, cũng có thể đoán được tuổi thơ của thằng nhóc này bi thảm cỡ nào, trong lòng chua xót, càng nghĩ, thật không dám nghĩ lại, khó có thể nói nên lời.
“Cha mẹ ta?”
Tả Tiểu Đa lập tức buông lỏng: “Vị lão tiền bối này, lão giả, ngài biết cha mẹ ta sao? Chúng ta có phải là thân thích không!?”
Lão giả trừng mắt: “Là ý gì?”
“Có phải ngài họ Tả hay không?” Hai mắt Tả Tiểu Đa tỏa sáng: “Tu vi của ngài cao như vậy... ta cũng không bằng đầu ngón tay út của ngài, ngài có phải là Ngự Tọa Tuần Thiên không?”
Lão giả sửng sốt: “Cái gì? Ngươi nói ta là ai?”
Lời nói của thằng nhóc này, sao ta nghe thế nào cũng không hiểu? Làm sao có thể xâu chuỗi được câu đầu với câu sau vậy?
Chẳng lẽ là đang hù dọa ta?
Lấy cha ngươi ra dọa ta sợ?
Chỉ thấy Tả Tiểu Đa vô cùng hứng thú kỳ vọng, còn có sự khát khao mãnh liệt khó có thể che dấu: “Ngài nói đi, ngài có phải là Ngự Tọa Tuần Thiên, lão tổ tông của nhà họ Tả chúng ta không?”
Tính toán nhỏ trong lòng Tả Tiểu Đa đập thình thịch.
Nếu như phải, vậy thì quá đỉnh!
Nếu như không phải... Khà khà, câu nói này của ta không phải đã biểu thị rất rõ ràng rồi sao? Lão tổ tông của ta là Ngự Tọa Tuần Thiên, lão giả, hù chết ngươi!
Hỏi ngươi đấy, có sợ không!
Mặt của lão giả thoáng cái đen thui.
Nhưng mà hắn là người đã từng trải qua nhiều năm như vậy, những việc đã trải qua thật sự là quá nhiều rồi.
Chỉ là ánh sáng vừa lóe lên, trong đầu đã biết rõ tất cả.
Xem ra thân phận của hai đứa này vẫn đang được giữ bí mật, tên nhóc này cũng không biết chân tướng trong đó!?
Đây là...
Đây là có suy nghĩ muốn cho con trai rèn luyện nhiều hơn?
Hoặc là muốn bảo vệ?
Sau đó, thằng nhóc này không biết gì cả, lại phô trương thanh thế hù dọa ta....
Đầu óc của tên nhóc này khá nhạy bén.
Suy nghĩ của lão giả trong phút chốc xoay chuyển rất nhanh, suy nghĩ rất nhiều, không thế không nói, gừng càng già càng cay, câu nói này vẫn rất có đạo lý, chỉ cần một câu nói như vậy của Tả Tiểu Đa, lão giả gần như đã suy đoán ra được bảy tám phần của toàn bộ sự việc.
Nhất là liên hệ đến hóa sinh hồng trần của Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình, cũng chưa từng sử dụng thân phận thật, không khỏi càng cảm thấy chắc chắc hơn.
Trừng mắt nói: “Ngự Tọa Tuần Thiên tính là cái rắm gì! Thằng nhóc đó mà cũng dám so với ông đây?! So với ông đây, hắn không là gì cả!”
Tả Tiểu Đa có chút thất vọng nhưng vẫn có chút hy vọng, tuy rằng lão giả này không phải là Ngự Tọa Tuần Thiên, nhưng khẩu khí lại lớn, quả thật rất lớn, phải biết rằng, đệ nhất cao thủ của Vu Minh - Hồng Thủy Đại Vu, được gọi là thiên hạ vô địch, nhưng cũng chỉ ngang ngang với Ngự Tọa Tuần Thiên.
Người kia mạnh cỡ nào?
Mặc dù có thể là đang khoác lác ba hoa, nhưng mà dám kiêu ngạo như vậy, cũng không phải một nhân vật bình thường có thể khoác lác như vậy được.
Xem ra thân phận của lão giả này, chắc chắn không nhỏ.
Nhất định là cao nhân của cao nhân trong cao nhân, cao cao nhân.
Không khỏi càng thêm cẩn thận dè dặt, nói: “Vãn bối nào dám, xin hỏi, ngài là?”
“Ta?”