Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1748 - Chương 1746: Ta Vẫn Chỉ Là Một Đứa Trẻ

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1746: Ta vẫn chỉ là một đứa trẻ

Tả Tiểu Đa ho một tiếng, đột nhiên cảm giác chiếc nhẫn chứa đựng rất nhiều nguồn tài nguyên tu luyện của mình, có chút nặng nề.

Nếu đổi thành lúc trước, dù thế nào hắn cũng sẽ không nảy sinh cái cảm giác này.

Nhưng mà sau khi đến nơi này, nhìn thấy nghĩa trang mênh mông vô bờ kia, nhìn thấy những võ giả đây ở coi chuyện sinh tử là bình thường, Tả Tiểu Đa lại đột nhiên sinh ra cảm giác như vậy.

“Thu lại tiểu tâm tư của ngươi.”

Lão giả trải đời kinh nghiệm phong phú, lại thời thời khắc khắc chú ý đến Tả Tiểu Đa, làm sao có thể không biết hắn có suy nghĩ khác biệt, nhàn nhạt nói: “Những người này, tên nào tên lấy cũng kiêu ngạo gần chết, tài nguyên, họ chỉ sử dụng chiến công để dành lấy, bởi vì, nó là sự vinh hạnh lớn nhất, quan trọng hơn so với bất kỳ thứ gì, mọi thứ đều không thể thay thế. Cho dù ngươi có tặng không cho họ, dâng lên trước mắt họ, họ cũng chỉ sẽ nộp lên toàn bộ, sau đó sẽ dùng chiến công để đổi lấy, tuyệt đối không có người nào tự ý nhận lấy quà tặng từ bên ngoài, cho dù nó là trân bảo dị thường, hay là tài nguyên mà họ có nhu cầu bức thiết, cầu mà không được.”

“Bởi vì bọn họ có quá nhiều quá nhiều huynh đệ đã chiến tử ở nơi đây, nếu như bọn họ chỉ lo cho tư lợi của bản thân mà đạt được, tất nhiên cơ hội nhận được tài nguyên chất lượng tốt của những huynh đệ khác sẽ ít đi, nếu như không nhận được mà chết, bọn họ chỉ có thể càng cảm thấy áy náy, chỉ sẽ cho rằng nó là lỗi của họ.”

“Cho nên tất cả mọi người đều dùng quân công đổi lấy phần thưởng, nói chuyện bằng thực lực của mình. Có tư cách cầm, mới cầm, không có tư cách cầm, sẽ không cầm. Cho dù là đồ do mình nộp lên, cũng giống như vậy.”

“Đây là một loại kiêu ngạo, mà loại kiêu ngạo này, người sống ở hậu phương, vĩnh viễn sẽ không hiểu được.”

Trong lời nói của lão đầu, hiện rõ không còn hứng thú, thở dài mang theo Tả Tiểu Đa đi ra ngoài: “Tiểu tử, tuy rằng nơi này khổ, mệt, thảm, đau nhưng nơi đây mới là nơi mà mọt người đàn ông chân chính nên ở, muốn làm một người đàn ông chân chính, ở đây vài năm sẽ không có chỗ nào không tốt, đương nhiên, ngươi cần đánh cược bằng sinh mạng mình!”

“Rất nhiều võ giả đến nơi này từng vì bị thương mà quay về hậu phương, nhưng trở về không đến mấy năm, lại quay lại đây, thậm chí là mang cả gia đình mình quay lại, làm ăn ở chỗ này, không phải nội địa không thể làm ăn được, mà là...... Bọn họ không thích cái không khí ở hậu phương đó, đây chính là mị lực của quân doanh, không có mấy người có thể kháng cự......”

“Tới sớm một chút đi.”

Tả Tiểu Đa nói: “Ông Ngô, nghe lời của ngài, có vẻ như thân phận ngài rất cao? Lẽ nào ngài đã từng là đại tướng quân? Đại tướng quân còn cao cấp hơn so tứ phương đại soái?”

Lão đầu này có thể tùy ý ra vào quân doanh, giống như ở nơi bán hàng vậy, còn phía đằng trước hàng nghìn quân binh im lặng, khiến Tả Tiểu Đa nảy ra rất nhiều suy nghĩ trong lòng.

Hắn hiện tại có thể chắc chắn, thân phận của lão đầu này không hề đơn giản, rất chi là không đơn giản!

Lão đầu hừ một tiếng, quay người để cho hắn nhìn phía trước ngực mình, chỉ thấy không biết lúc nào lại có nhiều thêm một bẳng hiệu: Tuần tra.

Tả Tiểu Đa không khỏi trợn mắt, hồi lâu không nói gì.

Như này cũng được à?

“Chỉ cần treo bảng hiệu này, đối với tất cả quân doanh mà nói, ngươi chính là một người tàng hình...... Cái gọi là Tuần tra, trên thực tế chính là để ngươi du lịch quân doanh miễn phí, cảm nhận một chút không khí trong quân doanh, quân doanh chân thực, loại địa phương rách nát này, có gì có thể Tuần tra? Đánh nhau gây gổ lại không quản được...... Còn không bằng duy trì trật tự.”

Lão đầu rõ ràng rất có ý kiến đối với cái tác dụng của bảng hiệu này, thế mà càm ràm oán thầm hồi lâu.

Tả Tiểu Đa ho một tiếng.

Thì ra là thế.

Tuần tra......

Nhưng kể cả là “Tuần tra” đi nữa, cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện có được chứ!?

“Quan sát đủ chưa? Còn muốn tiếp tục xem cái gì không?”

“Xem xong rồi, xem xong rồi.” Tả Tiểu Đa gật gật đầu, đột nhiên cảm giác có chút không ổn, dù sao thái độ kia của lão giả, đôt nhiên có sự thay đổi lớn, biến hóa có chút khoa trương quá rồi.

“Nếu đã quan sát xong, chắc hẳn tâm cảnh cũng có thể trì trệ không ít, vậy nên làm một chút chuyện chính thôi, phải làm việc.” Lão đầu tóm một cái ở phần da gáy của Tả Tiểu Đa, chợt nhấc lên không trung, vội vàng di chuyển.

“......”

Tả Tiểu Đa giống hệt một con cá mặn bị treo lưng lơ, cũng không cảm giác khó chịu, chủ yếu là bởi động tác này, đối với hắn mà nói, thật sự là quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa!

Có vẻ như chính mẹ mình cũng có cái tật xấy này, đến về sau Niệm Niệm mèo cũng được truyền thừa y bát, học được cái chiêu này, nhưng lão đầu này…… sao lại quen tay như thế?

Tả Tiểu Đa sững sờ một chút mới bật thốt lên kêu to nói: “Thả ta xuống, ta tự đi......”

Hai người tựa như mũi tên bay ra ngoài, mắt thấy một đường bay ra Nhật Nguyệt quan, bay qua chiến trường hai quân giao chiến, bay qua những ngọn núi liền nhau bên kia Vu Minh, lại một đường xâm nhập đại lục Vu Minh.

Tả Tiểu Đa không thể hiểu nổi.

Lão gia hỏa này không giống như có ý định muốn hại mình.

Sau thật lâu, lão giả mang theo Tả Tiểu Đa, xa xa rời khỏi địa giới Nhật Nguyệt quan, một đường xâm nhập không biết bao nhiêu vạn dặm của đại lục Vu Minh, dừng trên bầu trời.

“Tiểu tử.”

Lão giả than thở, nói: “Ta thật không đồng ý đối xử với ngươi như thế này, nhưng lại không thể không làm, không thể không làm, đứa nhỏ, ngươi nhất định phải hiểu cho ta đó!”

Tả Tiểu Đa cảm thấy nguy cơ quanh quẩn càng ngày càng nghiêm trọng: “Ngươi...... Ông Ngô, ngài muốn làm gì...... Ngươi không nên đùa đâu!”

Lão đầu thở dài: “Ta và cha ngươi, chính là người quen cũ, đã từng tương giao tâm đầu ý hợp, nói đến thật sự không nên đối với ngươi như vậy......”

“Vậy ngài thả ta ra, ngươi cũng đã nói rồi, chúng ta là thế giao mà!”

“Ta và cha ngươi từng là bằng hữu, ta hôm nay lắng đọng tâm cảnh cho ngươi, tham quan Nhật Nguyệt quan, cũng coi như là thay hắn vun trồng ngươi một lần; cho nên tình cảm huynh đệ dĩ vãng, xóa bỏ từ nơi này.”

Nhưng Tả Tiểu Đa lại càng thêm sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment